Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 406

Hắn tặng nàng một chiếc nhẫn, nàng đương nhiên cũng sẽ tự mình học làm một cái tương tự tặng hắn.

Tuy là tiểu tức phụ muốn làm, nhưng hắn sợ nàng phải chịu khổ.

Hắn làm hay làm nàng làm đều như nhau, chỉ cần trong tâm nàng có ý là được rồi.

Thời Khanh Lạc ánh mắt đỏ lên: “Tranh Tranh, sao chàng lại tốt như vậy.”

Nàng lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của hắn: “Cả đời này chàng đều bị ta giữ chặt lấy.”

Sau đó nàng đỏ mặt, nâng tay hắn lên cao so với tâm: “Ta yêu chàng.”

Tiêu Hàn Chính không hiểu cử chỉ của nàng, nhưng khi nghe được lời nói của nàng, trái tim hắn như tê dại, có một cảm giác hạnh phúc mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.

Không ngờ rằng, sống lại một đời hắn lại lâm vào tình yêu giống như mấy tiểu tử choai choai.

Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.

Hắn cúi đầu hôn lên môi Thời Khanh Lạc, thầm nghĩ, chỉ muốn thể hiện tình yêu của mình bằng hành động.

Bữa tối, cả hai người mới thức dậy ăn cơm.

Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn kiềm chế bản thân, hắn vẫn chưa vượt qua giới hạn cuối cùng.

Tiếp theo, Thời Khanh Lạc bận rộn việc trong xưởng lông dê và xưởng sơn mài, trong khi Tiêu Hàn Tranh ngày một chăm chỉ học tập hơn.

Qua nửa tháng sau, kỳ thi bắt đầu, Tiêu Hàn Tranh phải đến phủ thành gấp gáp chuẩn bị cho thi cử.

Thời Khanh Lạc đương nhiên muốn đi theo.

Nàng còn đề nghị dẫn theo mẹ chồng, đệ đệ và muội muội để họ có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều hơn, giúp họ mở rộng tầm mắt.

Tiêu Hàn Tranh đương nhiên sẽ không phản đối.

Vì vậy xưởng được giao lại cho một số người quản lý được tuyển chọn kỹ càng, còn mời tộc trưởng và các tộc lão giúp đỡ chăm sóc, người một nhà bọn họ an nhiên trên xe ngựa đi vào phủ thành.

Hầu lão ở phủ thành còn có nhà, cho nên một nhà Tiêu Hàn Tranh vào ở trong viện đó.

Hắn vừa lúc có thể nghe hướng dẫn trước khi thi.

n khoa mở ra, rất nhiều tú tài đổ xô đến phủ thành, cho nên khách điếm chật ních, rất nhiều nhà dân bên ngoài cũng trở thành nhà thuê.

Bởi vì sau này không ở lại phủ thành định cư, cho nên tuy rằng trong tay Thời Khanh Lạc có tiền, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện mua nhà.

Tiêu Hàn Tranh cũng không kiểu cách, dẫn người nhà vào ở viện của thầy mình.

Thi hương bắt đầu, Thời Khanh Lạc và Tiêu mẫu đã chuẩn bị tốt đồ vật để Tiêu Hàn Tranh dùng trong thi cử, người một nhà đưa hắn đi thi.

Chờ cửa trường thi đóng lại, lúc sau mấy người Thời Khanh Lạc mới về viện.

Thi hương phải thi ba lần, mỗi lần phải thi ba ngày.

Tiêu Hàn Tranh đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa sau khi tỉnh lại còn luyện võ rèn luyện thân thể, thường xuyên uống nước có thêm linh tuyền của Thời Khanh Lạc, cho nên thân thể rất tốt.



Sau ba lần thi, không ít thí sinh đều ngã bệnh.

Hoặc là bước chân ra khỏi trường thi đều cảm thấy như dẫm phải bông, nếu không thì là trạng thái tinh thần rất kém.

Mỗi lần Tiêu Hàn Tranh ra khỏi trường thi đều là phong độ nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, làm cho các thí sinh đồng kỳ vừa hận vừa hâm mộ ghen tị.

Thời gian thi ân khoa xác thực rất chặt chẽ, vì để không ảnh hưởng đến kỳ thi mùa thu chính thức cuối năm, cho nên đều là thi liên tục, thành tích cũng sẽ có trước thời hạn so với thi bình thường.

Bởi vậy kỳ thi hương diễn ra trong hai mươi ngày, tức là đến tháng ba sẽ biết được kết quả.

Tiếp theo đó chính là thời gian cho kỳ thi hội, diễn ra vào hai tháng sau, cũng chính là tháng 5.

Có thể hiểu chính là khi biết được thành tích, nếu thi đậu, sau khi về nhà một chuyến liền phải chuẩn bị chạy tới kinh thành tiếp tục ôn thi, thời gian vô cùng gấp gáp.

Thời gian hai mươi ngày chờ đợi, Tiêu Hàn Tranh bọn họ cũng không về nhà mà quyết định ở lại phủ thành.

Đi khắp nơi xung quanh tham quan một chút.

Hôm nay, Tiêu Hàn Tranh theo Hầu lão ra ngoài gặp bạn bè, Thời Khanh Lạc đưa ba người Tiêu mẫu đến một đạo quán nổi tiếng ở ngoại ô phủ thành dâng hương.

Sau đạo quán có rất nhiều cây đào, tháng ba đúng lúc là mùa hoa đào nở, đầy núi khắp nơi đều là hoa đào vô cùng đẹp.

Sau khi Thời Khanh Lạc mang theo mấy người dạo qua một vòng, bọn họ trở về sương phòng đã đặt trước nghỉ ngơi.

Nàng và Tiêu Hàn Tranh đã hẹn, muộn một chút hắn sẽ đến đón bọn họ.

Gần đây Tiêu Bạch Lê học vẽ tranh, hăng hái tràn đầy.

Vì thế dò hỏi Thời Khanh Lạc, “Tẩu tẩu, muội có thể ra sau núi vẽ tranh không?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Tất nhiên là được.”

“Muội đi đi, nhớ trở về trước khi ca ca muội đến.”

Tiêu tiểu muội này hơn nửa năm qua đều theo bọn họ luyện võ, nàng đã dạy cho nàng ấy không ít kỹ năng chiến đấu.

Nàng còn cố ý vì Tiêu tiểu muội định chế roi da như nữ trang để nàng ấy đeo quanh thắt lưng, người bình thường không hề biết tới nó.

Hơn nữa Thời Khanh Lạc biết, Tiêu Hàn Tranh đã mời người âm thầm bảo vệ mọi người trong nhà.

Cho nên nàng vẫn yên tâm cho Tiêu tiểu muội một mình ra ngoài.

“Cảm ơn tẩu tẩu, muội vẽ xong sẽ lập tức trở về.”

Tiêu Bạch Lê vui vẻ mang theo đạo cụ vẽ tranh mà tẩu tẩu làm cho mình đeo lên lưng đi ra ngoài.

Sau khi lên tới núi, bởi vì phía trước có nhiều người xem hoa đào, Tiêu Bạch Lê chọn một sườn núi hẻo lánh ít người qua lại ngồi vẽ.

Mới vừa dọn bàn vẽ ra, cầm lấy bút hoa vài nét, đột nhiên có ba gã nam tử nhìn trông thô tục đi tới.

Trong đó có một người quan sát đánh giá Tiêu Bạch Lê một phen, trêu đùa hỏi: “Tiểu nương tử là đang ở đây vẽ tranh sao?”

Đổi thành Tiêu Bạch Lê của trước kia thì nhất định đã bị bộ dạng của ba kẻ này dọa sợ, hoặc là thật sự sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment