Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 536

Thật ra Hoàng đế cũng không muốn giữ ba người Tiêu mẫu ở lại kinh thành, ở trong mắt ngài dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng.

Nếu là cố ý giữ ba người này ở lại kinh thành, ngược lại sẽ làm cho trong lòng phu thê Tiêu Hàn Tranh không thoải mái, không cần thiết.

Sau khi nghe thánh chỉ, Tiêu Hàn Tranh so sánh tin tức mình có ở Bắc Cương, phát hiện một việc.

Hắn nói với Thời Khanh Lạc nói: “Chỗ ta nhậm chức là nơi ở của người Tiêu gia.”

Thời Khanh Lạc giật mình, “Đây là cố ý, hay là trùng hợp?”

Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ, “Có lẽ là Cẩm Vương cố ý làm.”

Khả năng là Hoàng đế không lớn, gần nhất hướng gió của triều đình, đều là người của Cẩm Vương chiếm cứ chủ động.

Đối với chuyện sắp xếp chức vị cho bọn họ, chủ yếu là do Lại bộ.

“Có lẽ Lại Bộ thị lang là người của Cẩm Vương.”

Đây là người không có trong danh sách mà Trác Quân đưa cho Hoàng đế, nhưng ở kiếp trước Tiêu Hàn Tranh biết người này bị Hoàng đế tiêu diệt. Thời Khanh Lạc nhíu mày, “Chẳng lẽ Cẩm Vương còn muốn dùng người Tiêu gia kiềm chế chúng ta?”

Tiêu Hàn Tranh nghĩ rồi nói: “Rất có khả năng.”

Thời Khanh Lạc hỏi: “Rốt cuộc nơi đó còn có cha nương ruột của phụ thân cặn bã, không phải là Cẩm Vương muốn chúng ta đi Bắc Cương, tiếp tục đấu với phụ thân cặn bã đi? Hoặc là hai bên kiềm chế lẫn nhau?”

“Nếu đây là Cẩm Vương sắp xếp, vậy khẳng định ông ta muốn chúng ta đấu với phụ thân cặn bã.”

Chuyện mà phụ thân cặn bã làm ở Bắc Cương, nàng cảm thấy khẳng định Cẩm Vương biết.

Rốt cuộc đó là địa bàn của Cẩm Vương, chuyện mà tiểu tướng công có thể điều tra ra được, tất nhiên Cẩm Vương cũng có thể điều tra ra.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta cũng cảm thấy Cẩm Vương là muốn chúng ta và phụ thân cặn bã đấu nhau.”

“Rốt cuộc lần này chức vị của phụ thân cặn bã đi Bắc Thành không thấp, nếu không đầu phục Cẩm Vương, vậy nhiều ít cũng có thể mang chút phiền phức cho Cẩm Vương.”

Thời Khanh Lạc vuốt cằm cười nói: “Như vậy cũng tốt, nếu ở quá xa có việc chúng ta không kịp đối phó, đặt ở dưới mi mắt mới tốt.”

“Hơn nữa vừa lúc chúng ta có thể xem, Cát tiểu nương và người Tiêu gia xé nhau.”

Phía trước còn tiếc nuối không thể nhìn thấy ba bên xé nhau, bây giờ ở gần như vậy, vậy là có thể xem rõ ràng được rồi.

Tiêu Hàn Tranh cười khẽ, “Đúng vậy, đặt dưới mí mắt, có chúng ta đè ở trên, người Tiêu gia cũng không có cách nào làm chuyện xấu.”

Nếu người Tiêu gia ở huyện thành khác, rất có thể sẽ dùng tên tuổi của hắn làm chuyện bậy bạ.

Thời Khanh Lạc cong môi: “Nói như vậy, vậy chúng ta phải cảm ơn Cẩm Vương rồi.”

Nếu Cẩm Vương muốn thấy bọn họ đấu với phụ thân cặn bã, vậy bọn họ sẽ làm theo ý của Cẩm vương.

Trước khi đi Bắc Cương, Thời Khanh Lạc đã làm không ít chuẩn bị.

Xe ngựa của mình đều đổi thành lốp xe cao su, còn thêm lò xo giảm xóc.

Hiện tại đã vào bảy tháng, thời tiết cũng bắt đầu ngày càng nóng.

Thời Khanh Lạc còn sửa sang lại bên trong xe ngựa, còn có đá tiêu mà từ thôn Hạ Khê đưa đến.

Cũng mua một ít hạt giống rau dưa trái cây có thể trồng ở vùng lạnh, còn dùng mấy xe ngựa chở mấy chiếc xe đạp.

Nếu ở trên đường có chỗ xe ngựa đi không được, còn có thể dùng xe đạp.

Lần này chẳng những Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu đều đi, Tịch Dung cũng thuyết phục Thái Hậu và Hoàng đế, mang theo một khoản tiền lớn cùng một đôi nữ thân vệ chuẩn bị đi theo đến Bắc Cương.

Tịch Dung muốn thành lập một quân đội nữ tử ở Bắc Cương, lần này chính là một cơ hội.



Đúng là lúc trước vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng chuyện gì cũng phải do mình tự làm, nàng ấy chuẩn bị không đầy đủ, cũng rất lo lắng.

Hiện tại có Thời Khanh Lạc làm bạn và ủng hộ, nàng ấy đã hạ quyết tâm.

Mười ngày sau, mọi người hội hợp ở cửa thành, Thống lĩnh thị vệ được Hoàng đế phái đến đưa mọi người đến Bắc Cương.

Một nhà Tiêu Hàn Tranh dựa theo thời gian đã hẹn, đến trước nửa nén hương, bọn họ không có thói quen đến trễ.

Lúc bọn họ đến, vị thống lĩnh kia, đã mang theo một đội hơn trăm vệ binh chờ ở tại chỗ.

Tiêu Hàn Tranh xuống xe ngựa, thân thiện chắp tay với Thống lĩnh thị vệ, “Vệ thống lĩnh!”

Vệ thống lĩnh không đến 30 tuổi, là con cháu của phủ bá tước.

Thấy Tiêu Hàn Tranh khách khí như vậy, hắn ta cũng cười chắp tay, “Tiêu đại nhân, các người đến thật sớm.”

Nhớ tới người lần này cần hộ tống, hắn ta nhịn không được đau đầu.

Rất nhanh, xe ngựa của Trác Quân cũng đã tới.

Dần dần cũng bắt đầu lục tục người tới, Kỳ Y Dương gần sát thời gian thì đến.

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu thì trễ một chút.

Hai người Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ tương đối khoa trương, chẳng những mỗi người đều có tám chín chiếc xe ngựa, còn mang theo vài thị nữ và gã sai vặt, sau đó còn mang theo gần mười thân vệ.

Nhìn như vậy Vệ thống lĩnh càng đau đầu hơn, đây là đi Bắc Cương du ngoạn hay là đi làm việc?

Chờ Tịch Dung tới, thanh thế còn lớn hơn nữa, xe ngựa mười chiếc, hơn 60 thị nữ.

Lần này Vệ thống lĩnh không chỉ đau đầu, dạ dày cũng bắt đầu đau, “Hầu gia, người muốn mang nhiều thị nữ như vậy đến Bắc Cương?”

Chuyện Tịch Dung muốn thành lập quân đội nữ tử cũng không có bao nhiêu người biết, mặt ngoài nàng ấy mang theo chính là thị nữ, thật ra đều là nữ binh được chọn lựa bồi dưỡng kỹ càng.

Chẳng qua hiện tại không thể nói ra, nếu không còn chưa đợi nàng ấy thành lập quân đội nữ tử, mấy lão cổ hũ trên triều đình đã ngăn cản phá hư chuyện của nàng ấy rồi.

Tịch Dung cười nói: “Đây đều là người hầu hạ của ta, ta không rời bọn họ được.”

Vệ thống lĩnh: “……” Trong cung ngay cả các nương nương cũng không có nhiều người hầu hạ như vậy đi.

Lúc trước nghe nói đại ma nữ này không đàng hoàng, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế.

Tịch Dung thấy Thời Khanh Lạc từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức chạy tới kéo cánh tay nàng, “Lạc Lạc, chút nữa ta đến xe ngựa của ngươi, chúng ta đánh bài.”

Nàng ấy biết xe ngựa Thời Khanh Lạc đã được tân trang, Tuy rằng xe ngựa nàng ấy cũng đã được sửa lại, nhưng không biết vì cái gì, chính là không thoải mái bằng xe ngựa của Lạc Lạc.

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng vội vàng nói: “Chúng ta cũng tới.”

Cũng may trên đường có thể đánh bài, nếu không bọn họ thật sự nhàm chán đến chết.

Kỳ Y Dương cũng mặt dày nói: “Cũng thêm ta nữa.”

Vệ thống lĩnh nghe được bọn họ nói chuyện, thật sự muốn hỏi một câu, “Các ngươi là thật sự đi Bắc Cương rèn luyện mà không phải du ngoạn sao?”

Chẳng qua vẫn nhịn xuống, đây đều là con cháu huân quý, có vài vị hắn ta không thể trêu vào.

Chỉ cầu trên đường mấy tổ tông này đừng gây chuyện, bớt lo một chút , tuy rằng hắn ta biết hy vọng này không lớn.

Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy, nhận được công việc phỏng tay này.

Còn chưa buồn rầu xong, lại phát hiện mấy ăn chơi trác táng đều tới, nhưng những người khác lại chậm chạp không đến.

Vì thế chờ rồi lại chờ, lúc này mười mấy chiếc xe ngựa mới chậm rì rì đi đến.

Bình Luận (0)
Comment