Thời Khanh Lạc nghe hai tỷ đệ nói thì chua xót trong lòngNgười của nhà cũ thật đúng không phải là người.
Nàng khí phách cười nói: “Về sau tẩu sẽ dẫn theo mọi người ăn sung mặc sướng, mấy loại bay lên trời, chạy trên mặt đất, bơi trong nước, đều sẽ cho mọi người ăn thử.”
Nhị Lang hoan hô: “Tẩu tẩu thật tốt!”
Trên mặt Tiêu tiểu muội và Tiêu mẫu cũng tràn ngập tươi cười chờ mong.
Nhìn tiểu tức phụ làm cho Tiêu mẫu, Tiêu tiểu muội và Tiêu Nhị Lang vui vẻ chờ mong như vậy
Cảm giác cô đơn tịch mịch mà đời trước lưu lại trong lòng của Tiêu Hàn Tranh hình như đã dần bị lấp đầy.
Cơm nước xong, Tiêu tiểu muội thật chăm chỉ dọn chén bát đi rửa sạch.
Thời Khanh Lạc không am hiểu chuyện nấu cơm, cũng không thích làm việc nhà, cho nên cũng không giành làm.
Tiêu mẫu lấy túi tiền ra, ngồi thêu trong sân.
Trong lúc Tiêu Hàn Tranh hôn mê, lương thực và tiền bạc trong nhà đều bị hai nữ nhân đanh đá kia cướp đi, bà là dựa vào tiền thêu túi để bốc thuốc cho nhi tử, duy trì kế sinh nhai.
Chỉ là sau đó thuốc ngày càng đắt, bà thật sự lấy không ra nhiều tiền như vậy, mới đi mượn người trong thôn.
Nhị Lang đi ra ngoài chơi, Tiêu Hàn Tranh gọi Thời Khanh Lạc trở về phòng.
Hắn đưa chồng giấy trên bàn cho Thời Khanh Lạc, “Ta đã viết phần mở đầu rồi, nàng đọc thử được không.”
Hắn sao chép thoại bản nhiều năm, cộng thêm kiếp trước làm quan, cũng thích xem các loại tạp thư, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đọc qua loại thoại bản tu tiên này.
Chẳng qua bởi vì thương lượng với Thời Khanh Lạc đã cho hắn rất nhiều linh cảm và nội dung cốt truyện.
Lúc mới bắt đầu viết còn gượng gạo, viết lâu thì đã quen thuộc.
Thời Khanh Lạc nhận lấy đọc từ đầu đến cuối.
Sau khi xem xong nàng kinh ngạc cảm thán không thôi, ngẩng đầu nói với Tiêu Hàn Tranh: “Lão Tiêu, thiên phú này của huynh cũng quá mạnh đi.”
“Thoại bản này viết rất trôi chảy, cảm giác nhập vai rất mạnh, ta cảm thấy viết rất hay.”
Lúc trước nàng có nghe nói Tiêu Hàn Tranh là thiên tài trong phương diện đọc sách, không ngờ trên phương diện viết thoại bản cũng có thiên phú như vậy.
Nếu để cho nàng viết, tuyệt đối không viết ra được hiểu quả như vậy, khẳng định sẽ viết rất dở.
Mà Tiêu Hàn Tranh viết lại mang theo một ít đặc sắc ý nhị và phương pháp sáng tác thoại bản của thời đại này, càng làm cho người đọc dễ tiếp thu hơn.
Nàng cảm thấy nếu đặt vào hiện đại, đoán chừng Tiêu Hàn Tranh viết tiểu thuyết cũng có thể trở thành đại thần.
Tiêu Hàn Tranh nghe được nàng ca ngợi, mặt mày nhiễm một tầng ý cười, “Vậy xem ra có thể tiếp tục viết đúng không?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Tất nhiên là có thể, chẳng qua có hai chỗ cần sửa lại, sửa xong có thể sẽ càng tốt hơn.”
Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Hai chỗ nào?”
Thời Khanh Lạc chỉ ra vấn đề, cũng ý kiến của mình nên sửa như thế nào.
Tiêu Hàn Tranh gật gật đầu, “Nàng nói rất có đạo lý, để ta sửa rồi đọc lại thử xem.”
Nói xong liền ngồi xuống bắt đầu sửa chữa.
Thời Khanh Lạc thì nhàm chán ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn viết.