Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 605

Thời Khanh Lạc phát hiện không thể xem thường bất cứ người nàt.

Đương nhiên, tiểu tướng công nhà nàng càng thông minh hơn, đối với mấy chuyện cong vẹo này rất dễ dành đoán ra được.

Đại lão chính là đại lão.

“Chẳng qua bọn họ vì phục quốc mà làm nhiều chuyện quá đáng, cấu kết Cẩm Vương tạo phản còn có thể xem là nội chiến, vậy mà còn cấu kết địch quốc.”

“Cũng khó trách tiền triều bị tiêu diệt, trong lòng bọn họ hoàn toàn không có quốc gia bá tánh.”

Tiền triều là bởi vì chính sách tàn bạo mới bị lật đổ, hơn nữa chính sách với Cát quốc cũng không cứng rắng muốn đánh liền đánh như Đại lương hiện tại.

Trái lại mỗi năm tiền triều sẽ cho một khoản vật tư trấn an cho Cát quốc, cho nên vẫn luôn không đánh , nhưng cuối cùng vật tư đó không phải là bốc lột trên người bá tánh sao.

Ở tiền triều lao dịch thường xuyên, sưu cao thuế nặng, mấu chốt trong đó có ba bốn thành bị cầm đi cống hiến cho Cát quốc, để Cát quốc không phát binh chinh chiến.

Bắc Cương bên này vừa đến mùa đông, sẽ bị người Cát quốc tới đốt g.i.ế.c đánh cướp, nhưng triều đình tiền triều giống như bị điếc mù, không nghe không nhìn thấy.

Hưởng lạc chính là hoàng thất và quan viên tiền triều, khổ lại là bá tánh.

Vẫn là khi Đại Lương thành lập, tăng mạnh quân đội bên Bắc Cương, mới làm cho Cát quốc ít đến gây chuyện.

Bên này bá tánh sống qua ngày mới tốt hơn lúc còn tiền triều.

Đối loại quân bán nước này, Thời Khanh Lạc vô cùng phản cảm.

Nội đấu như thế nào cũng không thể cấu kết với địch quốc tới gây tai họa.

Nếu tiền triều lật đổ Đại Lương, cuộc sống của bá tánh sẽ càng kém hơn hiện tại.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy, trong lòng bọn họ chỉ có ích lợi và thù hận, nơi nào sẽ lo c.h.ế.t sống của bá tánh.”

“Nếu bọn họ gom đủ lực lượng phát binh tạo phản, tuyệt đối sẽ cấu kết với Cát quốc cùng nhau xuất binh.”

“Đến lúc đó nói không chừng một nửa Đại Lương, chính là của Cát quốc.”

Đây cũng là chỗ làm hắn rất phản cảm với người tiền triều.

Thời Khanh Lạc nheo mắt, “Nếu Trác Chính muốn trộm phương pháp, vậy ta sẽ cho cậu ta cơ hội.”

Vừa lúc cũng có thểthủuwr một chút, có phải Trác Chính muốn vào xưởng hay không.

Nếu xác định cậu ta muốn, vậy nàng phải chỉnh cho cậu ta đau khổ muốn c.h.ế.t lại còn phải giả vờ chống đỡ.

Nàng ngoắc tay với Tiêu Hàn Tranh, “Ta có một biện pháp chỉnh cậu ta, chàng đểngười……”

Tiêu Hàn Tranh nghe xong lời của tiểu tức phụ, trên mặt có một tầng ý cười.

Tiểu tức phụ thật là xấu, chẳng qua hắn thích.

“Được, ngày mai thì có chút đột ngột, qua hai ngày chờ cậu ta dàn xếp xong, ta sẽ để cho người đi làm.”

“Sau đó nàng liền thử thăm dò, xem cậu ta có muốn vào xưởng hay không.”

Đối với việc tiểu tức phụ muốn chỉnh Trác Chính, hắn tán thành hai tay, tiểu tử kia nhìn thật đáng ghét.

Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, còn có ý muốn câu dẫn tiểu tức phụ của hắn.

Cũng không về soi gương lại, bộ dạng yếu ớt, văn nhược kia, tiểu tức phụ của hắn sẽ cảm thấy hứng thú?

Dù bị chỉnh đến khóc, cũng không ai đồng tình.

Thời Khanh Lạc gật gật đầu, “Ừ, cứ làm như vậy đi.”

Nàng hỏi: “Mấy xưởng đều đã bắt đầu hoạt động rồi?”

Chỉ có như vậy, người của tiền triều mới điều tra, sau đó nghĩ cách trộm công thức.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Hoạt động rồi, hoàng đế để người ra roi thúc ngựa vận chuyển một đống cao su lại đây,đang chờ nàng dạy cách làm đồ hộp.”

“Gần đây người của ta, phát hiện không ít gian tế ở xưởng.”

Cũng bởi vậy hắn mới có thể nghi ngờ dụng tâm của Trác Chính.

Thời Khanh Lạc phát hiện bên Bắc Cương này thật có chút giống cái rổ, có nhiều người lợi dụng chỗ trống như vậy.

“Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy làm đồ hộp, còn có nến và xà phòng thơm,...”

Nàng hỏi: “Chắc chàng tìm được một ít người có thể tin được đi ?”

Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Người của mấy xưởng ta đều là chọn lựa qua, đến lúc đó sẽ tìm cớ đuổi những gian tế kia đi.”

“Nàng sẽ dạy một bộ phận người có thể tin được cách làm, ở chỗ ta cũng sẽ cho người nhìn chằm chằm, không cho bọn họ tiết lộ ra ngoài.”

“Nếu có thể thì nên tách trình tự làm việc ra, tốt nhất chia vài nhóm người làm các công đoạn khác nhau.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.”

“Đúng rồi, không phải chàng biết một ít kỳ môn độn giáp sao, Trường Thanh đạo trưởng ở phương diện này tương đối am hiểu, ngươi có thể tìm ông ấy tán gẫu một chút.”

Ở trên đường, Thời Khanh Lạc và vị này đạo trưởng tiếp xúc, phát hiện ông ấy rất có trí tuệ, cũng không có mưu cầu về quyền thế.

Cũng khó trách không có tâm tư ở lại giúp Cẩm Vương, muốn đi khắp nơi du lịch, cũng viết một quyển du ký.

Tiêu Hàn Tranh có vài phần hứng thú, “Được!”

Một lát sau, hắn nấu hai chén mì, còn có một cái trứng ráng đặt lên trên.

Hắn bưng hai chén mì đặt lên bàn, “Nương tử, nếm thử mì ta nấu đi.”

Thời Khanh Lạc nhìn chén mì, chỉ nhìn mặt ngoài thì màu sắc không tệ, ngửi cũng thơm.

Nàng trộn đều chén mì của mình, nếm một ngụm.

Mắt sáng rực lên, “Tranh ca, tài nấu nương của chàng đúng là không tệ.”

Trù nghệ của mẹ chồng và cô em chồng đều rất tốt, không nghĩ tới tiểu tướng công cũng không tệ, di truyền thật tốt.

Tiêu Hàn Tranh thích được tiểu tức phụ khen, “Nàng thích là được, về sau ta lại nấu cho nàng.”

Thời Khanh Lạc cười tủm tỉm nói: “Được nha.”

Hai người ăn xong chén mì, lại nắm tay đi dạo bên ngoài, khi trở về trời đã sáng.

Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội nhìn thấy Thời Khanh Lạc trở về, cũng đều rất vui mừng.

Hai người nấu cháo, chưng sủi cảo, Thời Khanh Lạc lại đi theo ăn một ít.



Sau khi ăn xong, đi theo Tiêu Hàn Tranh đến xưởng huyện nha mở.

Lúc bọn họ đến người làm việc đều đã đến.

Mọi người đều là người cần mẫn, lúc này đều đang làm việc.

Trước tiên Thời Khanh Lạc lôi kéo Tiêu Hàn Tranh đi tìm vài thợ thủ công.

Để cho bọn họ làm một đám bình gốm, sau đó lại làm ra loại nắm gỗ, hai cái này đều có thể dính vào nhau bằng hình xoắn ốc vặn chặt.

Ở nắp gỗ có thêm một vòng cao su, như vậy sẽ không bay hơi.

Người phụ thân cặn bã đưa đều là thợ thủ công thành thục, ý tưởng của Thời Khanh Lạc không khó với bọn họ, vì thế rất nhanh đã bắt đầu làm.

Gần nhất không có công việc gì, chẳng những bọn họ không có cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ, trái lại có chút lo lắng đề phòng.

Rốt cuộc có thể giải trừ nô tịch hay không, đều phải dựa vào biểu hiện của bọn họ.

Xưởng đồ hộp còn phải chờ bình sứ và nắp gỗ làm xong mới có thể bắt đầu vận hàng được.

Bởi vậy Thời Khanh Lạc lại đi xưởng nến, xà phòng thơm, xà phòng, dạy cách làm cho những người mà Tiêu Hàn Tranh đã lựa chọn.

Đồng thời còn chia trình tự làm việc thành vài công đoạn, mỗi người học xong một quá trình, thì dẫn theo một ít người làm.

Hơn nữa người làm ở công đoạn nào, đều ở riêng từng phòng..

Thời Khanh Lạc còn để nhóm thợ mộc, làm không ít khuôn đúc khắc hoa ra.

Bình thường xà phòng, xà phòng thơm không khắc hoa sẽ đi theo con đường giá cả bình dân, tranh thủ để đại đa số người đều có thể mua nổi.

Xà phòng khắc hoa lại khác, cũng có thơm hương liệu khác nhau, đi theo con đường giá cao trung cao.

Còn ở huyện thành công khai thu vài loại hoa tươi có thể dùng để tăng mùi thơm, có thể làm hương liệu cho xà phòng thơm.

Bận rộn hai ngày, Thời Khanh Lạc mới có chút thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi.

Sau đó Trác Chính tìm tới cửa.

Vẻ mặt của cậu ta buồn bực tức giận.

Trong lòng Thời Khanh Lạc biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn làm bộ quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ai làm ngươi tức giận?”

Trác Chính thở phì phì nói: “Túi tiền của ta mất rồi.”

Thời Khanh Lạc làm ra vẻ kinh ngạc thích hợp, “Sao túi tiền lại mất?”

Trác Chính trả lời: “Hôm nay huyện thành có người tới biểu diễn tạp kỹ,cho nên ta đi xem thử, ai biết lúc đi ra mới phát hiện tiền và túi tiền trên người đều đã mất.”

Cậu ta rất buồn bực, bởi vì không yên tâm bỏ ngân phiếu và bạc vụn ở khách điếm, cậu ta đã mang theo bên người.

Ở chỗ n.g.ự.c có một túi tiền chuyên môn bỏ ngân phiếu, túi tiền bên hông thì bỏ bạc vụn.

Ai biết chen vào đám người xem tạp kỹ, lúc đi ra đã mất hết không cần nghĩ cũng biết là gặp trộm rồi.

Bởi vì ở lúc đó có rất nhiều người chen chúc, cậu ta bị chen rất nhiều lần, cho nên cũng không biết là ai trộm hai túi tiền của mình.

Người của cậu ta không thể xuất hiện lộ liễu ở bên ngoài, cho nên nếu không phải giả trang là thương nhân buôn bán thì chính là ám vệ bảo vệ âm thầm.

Lúc ấy lại đặc biệt dông người cậu ta bị chen chúc ra phía trước, cho nên lúc này người của cậu ta không kịp thời phát hiện tên ăn trộm là ai, không bắt được người.

Thời Khanh Lạc an ủi nói: “Ở loại nơi đó, rất dễ tạo cơ hội cho những người này.”

“Ta sẽ để tướng công phái nha dịch đi tìm kiếm một chút.”

Trác Chính gật đầu, “Được!”

Chỉ có thể như vậy.

Chẳng qua nói không chừng mất túi tiền cũng là chuyện tốt.

Cậu ta suy nghĩ một chút, vô cùng đáng thương nhìn Thời Khanh Lạc, “Tỷ tỷ túi tiền của ta bị mất rồi, cũng không có tiền ở khách điếm.”

“Lại phiền ngươi thu lưu ta một đoạn thời gian đi”

“Ta cũng không ở không, ta giúp ngươi làm việc.”

Thời Khanh Lạc nghe cậu ta nói như vậy, giống như tự hỏi.

Lúc này mới nói: “Cũng đúng, túi tiền ngươi bị mất, ăn ở đều la vấn đề, chỗ này của ta cũng không nuôi người rảnh rỗi, ngươi làm việc trả chuyện ăn ở cũng khá tốt, còn có thể rèn luyện mình.”

Trác Chính nghe nàng đồng ý, lập tức lộ ra nụ cười thật tươi, “Đúng vậy, ta cũng muốn rèn luyện mình.”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Hiện tại ở chỗ này của ta có hai công việc.”

“Dạo này ta muốn đi mấy thôn gần đây, dạy các thôn dân nuôi ong mật, còn trồng trọt một ít dược liệu, dãi nắng dầm mưa sẽ rất vất vả, nhưng cũng tương đối rèn luyện người.”

“Nếu như ngươi muốn làm, có thể đi theo giúp đỡ ta, mỗi tháng cho ngươi một lượng bạc tiền công.”

Trác Chính vừa nghe mỗi ngày đều dãi nắng dầm mưa còn chạy đến các thôn, lập tức cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, còn sẽ bị phơi đen.

Lại nghe được một tháng chỉ một lượng bạc, lại càng không vui.

Cậu ta cũng không phải thật sự muốn đi theo chịu khổ.

Vì thế hỏi: “Vậy công việc thứ hai thì sao ạ?”

Thời Khanh Lạc nói: “Hiện tại xưởng đồ hộp xưởng, nến, xà phòng thơm đã bắt đầu vận hành, rất thiếu người.”

“Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể đi đến xưởng hỗ trợ.”

“Công việc này không vất vả lắm, cho nên tiền công sẽ ít một chút , cho người khác là 500 văn một tháng, còn ngươi thì có thể 600 văn, xem như giá chiếu cố”

“Ngươi xem ngươi hứng thú với công tác nào.”

Trác Chính: “……” 600 văn một tháng tống cổ ăn mày sao.

Cậu ta tùy tiện mua một món đồ chơi cũng đắt hơn 600 văn.

Chẳng qua tuy rằng tiền ít, nhưng lại hợp tâm ý của cậu ta

Cậu ta làm ra vẻ rối rắm, mới nói: “Vậy không bằng đi xưởng làm việc đi.”

Cậu ta lại giải thích nói: “Về sau ta muốn tham gia khoa cử, nếu là phơi đen không trắng lại được, cũng không tốt lắm.”

Thời Khanh Lạc vừa nghe lời này, đã biết tiểu tướng công đoán đúng rồi.

Nàng cười nói: “Cũng đúng, một người đọc sách như ngươi, cả ngày đi ra ngoài, dãi nắng dầm mưa cũng sẽ trở nên thô ráp, tương lai nếu có thể Thi đình, cũng sẽ ảnh hưởng hình tượng.”

Nàng hỏi: “Vậy ngươi ngươi làm việc trong xưởng đi, ngươi muốn làm việc ở xưởng nào?”

Bình Luận (0)
Comment