Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 654

Đối với tiên hoàng, gã là vừa kính vừa hận.

Một hồi lâu gã mới thốt ra một câu, "Mẫu phi, ngài vui là được."

Bằng không có thể làm sao bây giờ, gã cũng không quản được thân nương của mình.

Phùng Vịnh Quân lại lần nữa nhướn mày, "Có phải con rất ghét bỏ việc ta dưỡng trai lơ không ?"

Lương Vũ Thuân không thể làm trái lương tâm mà nói dối, vì thế bèn gật đầu, "Vâng!"

Phùng Vịnh Quân giễu cợt: "Thấy ghê tởm đúng không, đến ngay cả con đều thấy ghê tởm, vậy thì lão già khốn khiếp dưới đất chắc phải càng ghê tởm hơn."

"Ông ta ghê tởm buồn nôn, vậy thì ta yên tâm rồi."

Lương Vũ Thuân: "..." Thắp một nén hương cho tiên hoàng ở dưới đất.

Phùng Vịnh Quân xua tay: "Được rồi, con lui ra đi."

Lương Vũ Thuân hít sâu một hơi: "Vâng!"

Sau khi gã rời đi thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở cách đó không xa. Ánh mắt gã lạnh lùng, là trai lơ được mẫu phi sủng ái nhất gần đây.

Gã quyết định đợi đám người này bị thất sủng rồi xử lý sau.

Trở lại thư phòng, gã đưa ra hai mệnh lệnh.

Một là phái một đội nhân mã trực tiếp lên đường diệt trừ thổ phỉ.

Hai là phái môt đội tử sĩ được bồi dưỡng tinh nhuệ nhất đi mai phục gần huyện Hà Dương, chặn g.i.ế.c Nghệ Vương.

Còn về chuyện Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc, gã tính xử lý thật nhẹ nhàng.

Còn phái Từ Tử Khâm đích thân đến quận Hà Dương để trấn an Thời Khanh Lạc.

Mười hai ngày sau, Lương Vũ Lâm dẫn người đến con đường chính ở bên ngoài huyện Hà Dương.

Một nhóm tử sĩ liều mạng bất ngờ xuất hiện chặn giết, Lương Vũ Lâm dẫn người đi phản kích.

Những người mà ông mang theo đều là ám vệ hoàng gia với võ công cao cường, nhưng đối phương lại đột nhiên bố trận và sử dụng rất nhiều thủ đoạn mà chưa từng thấy trước đây.

Bên Lương Vũ Lâm bị tổn thất nặng nề.

Hộ vệ thiếp thân của Lương Vũ Lâm nói: "Vương gia, thuộc hạ sẽ chặn người, ngài xông vào được huyện Hà Dương là sẽ an toàn."

Bọn họ cũng đã nhìn ra, đối phương không những dùng tử sĩ mà còn có cao nhân am hiểu kỳ môn độn giáp phụ trợ, đây đúng là liều mạng muốn mệnh của Lương Vũ Lâm.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, toàn quân sẽ bị diệt.

Lương Vũ Lâm cũng biết nếu ông ở lại, thủ hạ sẽ bị ảnh hưởng vì phải phân tâm đi bảo hộ ông.

Vì vậy, ông gật đầu: "Được!"

Ông vẫn tín nhiệm Tiêu Hàn Tranh, vậy nên ông muốn đột phá vòng vây đến huyện Hà Dương phía trước tìm cứu viện.

Hơn nữa ngay sau khi ông rời đi, đám tử sĩ này sẽ phải phân ra không ít người để truy kích, khả năng sống sót của ông và ám vệ sẽ lớn hơn.

Vì vậy, dưới sự liều mạng chiến đấu của các ám vệ, ông cưỡi ngựa vọt ra khỏi vòng vây.

“Đuổi theo!” Thấy vậy, thủ lĩnh đám tử sĩ lập tức dẫn người cưỡi ngựa đuổi theo.

Hôm nay Tiêu mẫu dẫn nữ nhi ra khỏi huyện thành, đến một ngọn núi gần đó để hái nấm tươi.

Tiêu Hàn Tranh không muốn hạn chế sự tự do của mẫu thân và muội muội nên đã phái người âm thầm bảo vệ, chỉ cần không rời huyện thành quá xa thì hắn đều có thể đến được.

Hai mẹ con Tiêu mẫu đã hái được một rổ nấm, đang chuẩn bị trở về.

Trong lúc vô tình nhìn thấy một mảnh màu đỏ ở cách đó không xa.

Tiêu mẫu cười nói: "Ở đằng kia còn có quả dâu rừng, chúng ta hái một ít mang về làm mứt hoa quả đi, chờ tẩu tẩu của con về thì ăn."

Tiêu Bạch Lê mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ!"

Thế là cả hai bước tới.

Vừa đến gần đó, Tiêu mẫu đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhàn nhạt, trong lòng có chút cảnh giác.

Bà còn nghĩ có lẽ con thú nào đó đã bị thương nên sau đó đã kéo nữ nhi lùi lại vài bước.

Nhìn kỹ, thì thấy trong bụi cỏ phía trước có một vạt áo màu trắng.

Bà sững người, chỉ về hướng đó: "Phía trước hình như có người bị thương."

Tiêu Bạch Lê cũng nhìn sang, cởi roi da đang đeo trên thắt lưng của mình xuống: "Nương, chúng ta qua đó xem thử đi?"



Tiêu mẫu gật đầu: "Được!"

Hai người bước tới, thì thấy đúng là có một nam tử mặc cẩm bào màu trắng đang nằm trong bụi cỏ.

Sau lưng nam tử có cắm một mũi tên, lúc này người này dùng tay che n.g.ự.c gian nan mở mắt ra rồi đột nhiên nhìn về phía người đang đi tới, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.

Khi nhìn thấy hai mẹ con Tiêu mẫu, nam tử dừng lại, rõ ràng là rất ngạc nhiên. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai mắt y tối sầm lại rồi ngất đi.

Tiêu mẫu cũng nhận ra nam nhân này: "Người này là Nghệ Vương?"

Tiêu Bạch Lê tiến đến quan sát kỹ hơn.

"Thật sự là Nghệ vương, sao ngài ấy lại ở đây?”

Quan trọng là còn bị thương.

Tiêu mẫu nhìn mũi tên trên lưng Nghệ vương, áo gấm màu trắng đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Bà lập tức nói: “Chúng ta mau đưa người về đi.”

Lúc trước Nghệ vương thường xuyên đến tìm nhi tử của bà để điều trị cơ thể, tuy là một vương gia được sủng ái lại có thực quyền, nhưng lại không hề kiêu căng, khi ở cạnh luôn mang lại cho người khác cảm giác ôn tồn nho nhã thoải mái.

Ấn tượng của bà với Nghệ vương cũng không tệ lắm.

Đã gặp được thì đương nhiên không thể thấy c.h.ế.t không cứu.

Tiêu Bạch Lê cũng gật đầu nói: “Đúng đúng, chúng ta mau đưa ngài ấy về cho đại ca xem thử đi.”

Sau đó xoay người hô với phía trước: “Các ngươi ai đang theo sau, ra đây đi.”

Nàng ấy vừa dứt lời, hai ám vệ nhanh chóng nhảy từ trên thân cây xuống.

Tiêu mẫu khách sáo nói với hai người: “Làm phiền các ngươi xử lý vết thương của người này trước, sau đó cõng lên xe ngựa của ta.”

Bà biết đây là người nhi tử phái đến để bảo vệ mẹ con bọn họ, cho nên rất yên tâm.

Một người trong số đó cung kính gật đầu: “Vâng!”

Người này chuyên học cách xử lí các loại vết thương với Tiêu Hàn Tranh, trên người còn mang theo dược chuyên dùng để cầm m.á.u và kim sang dược do Tiêu Hàn Tranh điều chế.

Hắn ta lấy ra một đôi găng tay trắng đeo lên, cẩn thận kiểm tra mũi tên trên lưng Nghệ vương.

Phát hiện không phải tam giác ngược thì mới thở phào, nếu là nó mà cứ thế rút ra luôn thì không phải đang cứu người, mà là đang lấy mạng Nghệ vương.

Tiếp theo hắn ta tìm đúng một điểm, dồn sức rút mũi tên ra.

Lại lập tức rải thuốc cầm m.á.u và kim sang dược lên, lấy cuốn băng gạc luôn mang theo bên mình ra quấn cho Nghệ vương, đút cho Cẩm vương một viên thuốc chuyên dùng để trị thương.

"Miệng vết thương đã xử lý xong, chúng ta mau xuống núi thôi”

Tiêu mẫu gật đầu: “Ừ, các ngươi dẫn đường đi, chúng ta đi theo.”

Ám vệ cũng nghĩ vậy, vì thế hắn ta cõng Nghệ vương đi về phía trước.

Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê đi ở giữa, tên ám vệ còn lại giải quyết nốt hậu quả, dùng bùn đất để che đi vết m.á.u và bùn đất.

Chẳng mấy chốc trên cây đã vang lên tiếng còi nhỏ, đây là do một ám vệ am hiểu ký hiệu đã làm ra.

Người cõng Nghệ vương nói với Tiêu mẫu: “Phu nhân, phía dưới có người đến, chúng ta phải đường vòng.”

Tiêu mẫu không từ chối: “Được, các ngươi đi thế nào thì chúng ta đi thế ấy.”

Ám vệ gật đầu: “Vậy để chúng ta dẫn đường.”

Hắn nhanh chóng dẫn mấy người đi đường vòng.

Vừa mới rời đi không được bao lâu đã có một đám tử sĩ xông đến.

Tiếp đấy phát hiện bụi cỏ lúc trước Nghệ vương ngất xỉu.

Thủ lĩnh tử sĩ nhìn bụi cỏ nói: “Không thấy Nghệ vương, trên đám cỏ này còn dính vết máu, có lẽ đã có người rút mũi tên xử lí vết thương cho hắn, sau đó mang đi.”

Gã suy nghĩ rồi lấy một cái sáo trong lòng n.g.ự.c ra, thổi theo tiết tấu.

Không bao lâu sau, một con chim nhỏ màu xám không mấy bắt mắt đậu trên vai gã.

Gã bắt lấy con chim, đặt nó lên bụi cỏ có vết máu.

Chim nhỏ cúi đầu ngửi bụi cỏ kia

Một lát sau, đột nhiên chim nhỏ bay lên, bay về một hướng.

Thủ lĩnh tử sĩ nhìn thấy thế lập tức nói: “Bọn họ chạy về hướng kia, đuổi theo!”

Bình Luận (0)
Comment