Mới vừa làm xong mấy ngày trước. Hôm nay Thời Khanh Lạc tới gặp Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung, mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh lam.
“Trong tay nải này là quần áo, cho mỗi người hai chiếc áo lông vũ, hai áo khoác lông vũ và quần áo giữ ấm.”
“Nếu trên xe ngựa các ngươi thấy lạnh, có thể lấy áo khoác lông vũ mặc vào.”
Thời Khanh Lạc lần lượt đưa cho mỗi người một cái tay nải lớn.
Tịch Dung lập tức mở tay nải của mình ra, lấy một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ tươi mặc vào người: “Ta sẽ thử ngay.”
Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu cũng làm theo, cả hai cùng lúc lấy áo khoác lông vũ mặc vào người.
Lúc mới mặc thì hơi lạnh nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ phát hiện chiếc áo khoác lông này rất ám áp.
Lương Hữu Tiêu kéo mũ áo khoác lên trùm đầu, nói: “Không hổ là Khanh Lạc, ngay cả quần áo ngươi làm cũng rất ấm.”
Hề Duệ cũng làm theo: “Nếu đem áo khoác lông vũ này về, lão gia tử nhà ta nhất định sẽ rất thích.”
Lão gia tử nhà hắn ta rất sợ ra ngoài vào mùa đông, nếu có áo lông vũ và quần giữ ấm, đoán chừng sẽ rất thích ra ngoài.
Lương Hữu Tiêu cũng nói: “Đúng đúng, không biết lão gia tử sẽ vui như thế nào.”
Lại có thể ra ngoài khoe khoang.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Thế nên mới chuẩn bị cho mỗi người một tá áo lông vũ, các ngươi mang về tặng cho người trong nhà đi.”
Cả ba đều mặt mày hớn hở: “Quả nhiên, vẫn là Khanh Lạc tốt với chúng ta.”
Vì Phỉ Dục Triết có nhiều công vụ ở huyện Hà Dương, cho nên hai tháng nữa mới về kinh thành, cũng về đúng lúc đón năm mới.
Vì vậy, Thời Khanh Lạc lấy số quần áo lông vũ đã chuẩn bị cộng với bản vẽ giường sưởi và tường ấm giao cho Lương Hữu Tiêu, nhờ hắn ta mang về Phỉ gia giúp Phỉ Dục Triết.
Thời Khanh Lạc hỏi Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu: “Đón năm mới xong, các ngươi có quay lại không?”
“Ta nhất định sẽ quay lại.” Sau khi Tịch Dung đến Bắc Cương, đã thu nhận nhiều nữ tử vô gia cư hoặc bị ngược đãi làm nữ binh.
Đặc biệt xây dựng một tòa quân doanh ở vùng ngoại thành của huyện Hà Dương, chuyên môn huấn luyện các nữ tử đó cũng như tạo chỗ ở cho họ sinh sống.
Thời gian nàng ấy về kinh thành, còn phải nhờ Thời Khanh Lạc chăm sóc giúp mình.
Cho nên sau khi đón năm mới xong, nàng ấy sẽ quay lại để tiếp tục phát triển sự nghiệp.
Nàng ấy bổ sung thêm một câu: “Ăn năm mới với hoàng ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu xong, ta sẽ lập tức quay lại.”
Ở huyện Hà Dương vẫn thú bị hơn.
Nếu không phải vì mục đích về đón năm mới với hoàng ngoại tổ mẫu và hoàng cữu cữu, nàng ấy cũng không muốn trở lại kinh thành.
Mấy ngày nay Hề Duệ đi theo Tiêu Hàn Tranh và Lương Hữu Tiêu giải quyết công việc, hoặc là đi theo Thời Khanh Lạc đến các thôn làng.
Ban đầu hắn ta nghĩ nó rất khó và nhàm chán nhưng dần dần lại phát hiện, khi hoàn thành một việc nào đó, nhìn thấy mọi người biết ơn như thế nào, hắn ta thật sự cảm thấy bản thân đã đạt được thành tựu.
Đi theo Thời Khanh Lạc đến thôn làng, ban đầu hắn ta không thích cái này, thấy ghét cái kia nhưng dần dà rồi cũng quen.
Đặc biệt hắn ta còn thích chế tạo máy móc, khi không có việc gì hắn ta hay đến xưởng tìm thợ thủ công để học hỏi.
Mấy ngày nay vì bận chuẩn bị về kinh, không đi theo ai, không chạy đến chỗ này chỗ kia, ngược lại khiến hắn ta cảm thấy không quen.
Hắn ta cười nói: “Tất nhiên phải quay lại rồi!”
Tuy ở huyện Hà Dương có chút vất vả nhưng cuộc sống phong phú hơn nhiều so với lúc hắn ta ở kinh thành ăn chơi trác táng.
Lương Hữu Tiêu cũng cười nói: “Bây giờ huyện Hà Dương chính là ngôi nhà thứ hai của ta, ta nhất định sẽ quay lại.”