Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 808

Rượu hoa do Đồ phu nhân ủ là độc nhất vô nhị ở Bắc Thành, giờ càng trở thành trò cười sau lưng người khác.

Mà rượu của Đồ gia cũng bị đem ra so sánh.

Làm nhiều người càng muốn được uống rượu của tửu phường Nam Khê, để xem thử ngon tới cỡ nào.

Ngay cả thám tử của Cát quốc nghe nói đến loại rượu trắng kia, thì trong lòng cũng rất mong nhớ.

Nghĩ là chờ khi nào tửu phường Nam Khê mở cửa, sẽ đi mua vài hũ về nếm thử.

Đồ phu nhân tự dằn vặt bản thân, cho người đi nghe ngóng tin tức bên ngoài. Khi nha hoàn quay về bẩm báo, biết bây giờ có không ít người đang cười nhạo chế giễu mình, bà ta tức đến ngã bệnh.

Vài ngày sau, Nghệ vương đưa mấy người Thời Khanh Lạc đến sòng bạc do con trai Cẩm vương mở, đổi tiền thắng cược.

Đây là sòng bạc do con trai thứ tư của Cẩm vương mở ra, bản thân hắn ta cũng là một cao thủ thích ăn uống, vui chơi.

Nhìn thấy nhiều người đặt cược cho Thời Khanh Lạc thắng, tỉ lệ cược lại rất cao, ngược lại hắn ta phải đền cả trăm vạn lượng khiến lòng đau như cắt.

Hắn ta bỗng nảy ra ý muốn quỵt nợ.

Nhưng còn chưa làm được, thì đã nghe hầu cận đến báo, Nghệ vương và Phúc Bảo quận chúa tới.

Lương Minh Văn chỉ có thể miễn cưỡng đi xuống lầu nghênh đón.

Nhìn thấy Nghệ vương anh tuấn tao nhã, hắn ta thầm nghĩ, hình tượng này thật sự không giống với những gì mà phụ vương đã nói, gì mà lòng dạ đen tối, tàn nhẫn, vô liêm sỉ.

Nhưng phụ vương cũng đã nhiều lần nhấn mạnh trước mặt bọn họ, Nghệ vương rất vô sỉ và khó đối phó, nếu có gặp được thì đừng trêu vào.

Cho nên trong lòng hắn ta thầm cảnh giác, cười đi tới.

Hắn ta hành lễ với Nghệ vương: “Tham kiến hoàng thúc!”

Lương Vũ Lâm cười gật đầu: “Miễn lễ.”

Lương Minh Văn lần lượt chào hỏi mấy người ngũ hoàng tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thời Khanh Lạc: “Chào Phúc Bảo quận chúa!”

Thật ra, hắn ta đã nghe không ít chuyện về Thời Khanh Lạc nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.

Quả nhiên giống như lời đồn đãi, dù là khí chất hay dung mạo, Thời Khanh Lạc không hề giống một thôn phụ chút nào, ngược lại giống với nữ tử quyền quý nhà thế gia hơn.

Nếu là bình thường, có lẽ hắn ta sẽ thưởng thức một nữ nhân đầy sự thần kỳ thế này.

Nhưng hắn ta không còn lòng dạ nào mà thưởng thức, vì hắn ta đang rất đau lòng.

Sòng bạc này không phải là sản nghiệp của vương phủ, mà là của riêng hắn ta.

Vì Thời Khanh Lạc mà hắn ta phải lấy trăm vạn lượng đắp vào.

Đồng thời cũng thầm mắng Đồ gia là thứ vô dụng, hại hắn ta tiền mất tật mang.

Thời Khanh Lạc cười với hắn ta: “Chào tứ công tử!”

Lương Vũ Lâm mang theo mấy người đi vào, nhìn quanh một vòng: “Chỗ này của ngươi nhìn cũng khá lắm.”

Lương Minh Văn nặn ra một cụ cười: “Chỉ là một sòng bạc nhỏ thôi, sao dám nhận lời khen của hoàng thúc.”

Lương Vũ Lâm thấy dáng vẻ này của hắn ta, cũng biết hắn ta đang đau lòng vì tiền.

Nhưng con trai của Cẩm vương càng đau lòng, tâm trạng ông càng tốt.

Thấy có khu đánh mạt chược và khu đánh bài riêng, ông cười nói: “Công việc làm ăn tốt thế này, ngươi phải cảm ơn con dâu ta đó.”

Lương Minh Văn: “……” Ông còn chưa thành thân mà, lấy đâu ra con dâu vậy?

Hắn ta biết còn cố hỏi: “Con dâu của người?”

Lương Vũ Lâm thẳng thắn cười nói: “Phúc Bảo quận chúa nè!”

Ông và Nguyệt Lan được tứ hôn, thành thân là chuyện chắc chắn, cho nên nói với người ngoài Thời Khanh Lạc là con dâu của ông cũng không sai.

Lương Minh Văn: “……”

Quả nhiên đúng như phụ vương nói, da mặt của hoàng thúc này rất dày.



Hắn ta nghi hoặc hỏi: “Việc làm ăn của sòng bạc tốt hay xấu có liên quan gì tới Phúc Bảo quận chúa đâu?”

Hắn ta rất muốn nói, hắn đã tiêu tốn cả trăm vạn lượng bạc, không mắng Phúc Bảo quận chúa là đã tốt lắm rồi, còn muốn hắn ta cảm ơn.

Lương Vũ Lâm nói như một lẽ đương nhiên: “Trò mạt chược và đánh bài đều từ con dâu ta mà ra, không phải ngươi nên cảm tạ nàng sao?”

Lương Minh Văn: “……”

Nói vậy cũng đúng, coi như Phúc Bảo quận chúa có công lao, dù sao thì tiền lời từ đánh mạt chược và đánh bài trong sòng của hắn ta vẫn tốt hơn trò đỗ xúc xắc mua lớn nhỏ.

Toàn bộ Bắc Thành cũng chỉ có mấy sòng bạc của hắn ta là có trò mạt chược và đánh bài, là hắn ta phái người đến kinh thành học về.

Các sòng bạc khác cũng muốn học theo, đều bị hắn ta lấy danh nghĩa của Cẩm vương phủ xử lý hết.

Cho nên nói, đây là hắn ta đang thiếu Thời Khanh Lạc, nên mới phải đánh đổi nhiều tiền như vậy ư?


Nhưng vẫn đau lòng lắm!

Nhưng Nghệ vương đã nói như vậy, hắn ta cũng không thể không làm theo.

Thế là nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Đa tạ Phúc Bảo quận chúa.”

Thời Khanh Lạc cười đáp: “Muốn cảm tạ người khác, không thể chỉ nói suông là được.”

Cha chồng tương lai đã bày sẵn đường đi nước bước, nàng đương nhiên sẽ tung hứng với đối phương, hợp sức bẫy con trai của Cẩm vương.

Lương Minh Văn: “……” Lần đầu tiên nhìn thấy loại người được nước lấn tới như này.

Chẳng trách lại thành người một nhà với hoàng thúc, đều mặt dày như nhau.

Nếu là người khác mà dám bẫy hắn ta thế này, hắn ta đã sớm tát rồi đuổi kẻ đó cút đi.

Nhưng đối tượng lại là hoàng thúc, người mà đến cả phụ vương của hắn ta cũng phải kiêng dè và Phúc Bảo quận chúa, người mà bọn họ đang rất muốn lôi kéo về phe mình, cho nên hắn ta không thể làm gì được.

Hắn ta hỏi: “Vậy Phúc Bảo quận chúa muốn ta cảm tạ như thế nào?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Tướng công ta chuẩn bị thành lập một học viện cho thợ thủ công ở Bắc Thành, nhưng lại thiếu một nơi có diện tích lớn.”

“Nghe nói tứ công tử có thói quen thích mua đất, vậy sao không làm việc thiện, nhường lại một mảnh đất cho ta?”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ nói với mọi người rằng mảnh đất xây học viện là do công tử quyên tặng. Khi đó mọi người cũng sẽ biết ơn ngươi, hơn nữa việc này lại có lợi cho thanh danh của Cẩm vương phủ.”

Rất nhiều thợ thủ công đều cho rằng, dạy hết nghề cho đệ tử thì sư phụ sẽ c.h.ế.t đói, cho nên thường không truyền nghề cho người khác.

Đó là lý do tại sao rất thiếu hụt thợ thủ công.

Thời Khanh Lạc cảm thấy, nếu muốn phát triển và nâng cao mức năng suất hiện tại, thì phải trăm hoa đua nở mới được.

Thành lập một học viện chuyên đào tạo thợ thủ công, tuyển chọn học viên để đào tạo, chờ khi tốt nghiệp sẽ phân đến các ngành nghề chuyên môn.

Không chỉ có thể giải quyết sự thiếu hụt người trong lĩnh vực này ở Đại Lương, mà còn liên tục khai thác các nhân tài về kỹ thuật.

Người xưa rất thông minh, sau khi được học tập theo hệ thống, nàng tin chắc dù là động cơ hơi nước hay thứ gì cũng có thể phát minh ra.

Nàng không thể cứ lấy những thứ có sẵn ra dùng, chẳng hạn như động cơ hơi nước và và các loại vũ khí hỏa dược cao cấp. Điều nàng muốn làm là hướng dẫn mọi người trong thời đại này hãy khám phá kiến ​​thức mới, sau đó sáng tạo nó.

Tặng cá cho họ chi bằng cho họ cần câu, dạy họ cách câu cá, về điểm này thì nàng rất tán thành.

Nói không chừng sẽ thu hoạch được nhiều điều bất ngờ, nếu có thể truyền từ đời này sang đời khác, có lẽ trăm năm sau công nghệ của chúng ta sẽ dẫn đầu thế giới.

Càng cảm thấy việc này rất thú vị và có nghĩa.

Nhưng bây giờ phủ nha của Bắc Thành không có nhiều tiền như vậy, càng không có đất để xây học viện.

Bọn họ cũng không muốn đến tìm Cẩm vương, để đối phương ra tiền xây dựng.

Nếu như thế, sau này học viện sẽ bị Cẩm vương quản chế, khiến học viện trở thành hậu viện nhà Cẩm vương, để ông ta tùy ý tung hoành.

Kế hoạch của bọn họ, Nghệ vương cũng biết.

Thế nên hôm nay mới đưa nàng đến đây để thu tiền, cũng nhân tiện bẫy con trai Cẩm vương một phen.

Xét cho cùng, nếu làm vậy bọn họ không cần phải mang ơn Cẩm vương, càng không phải chịu sự quản chế của Cẩm vương phủ.

Đồng thời nàng cũng hiểu, tạo sao Cẩm vương lại kiêng kị Nghệ vương như vậy, thật sự là vị này bẫy người ta dễ dàng quá.

Bình Luận (0)
Comment