Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 843

Hoàng thái phi thấy vẻ mặt không sao và sự kiên quyết trong mắt ông, lại thay đổi sắc mặt." Ngươi không sợ ảnh hưởng dến danh tiếng của tiên hoàng sao?"

Lương Vũ Lâm nhướng mày: "Ông ta còn danh tiếng à? Sao ta lại không biết."

Hoàng thái phi: "..." Tên vô liêm sỉ này, thì ra vẫn luôn ghi hận tiên hoàng và bà ta.

Giọng nói của bà ta yếu ớt mấy phần: "Ngươi, ngươi không thể làm như vậy."

Mặc dù bà ta ở Bắc thành nuôi không ít trai lơ, nhưng bởi vì có con trai che chở, cho nên người bên ngoài không biết.

Bà ta không muốn bị sử sách ghi lại chuyện nuôi trai lơ, bà ta sợ mất mặt.

Lương Vũ Lâm chế nhạo: "Bây giờ ngươi muốn nhượng bộ đã quá muộn rồi,"

"Bắc đầu từ hôm nay, Bổn vương sẽ ở Cẩm vương phủ chuẩn bị một từ đường cho ngươi, đặt bài vị của tiên hoàng vào, mỗi ngày ngươi cứ ăn chay niệm phật tụng kinh cho phụ hoàng đi."

"Dù sao ngươi cũng đã từng hứa với phụ hoàng, có thể vì ông ta làm bất cứ chuyện gì, bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa này rồi."

Hoàng thái phi không ngờ Lương Vũ Lâm lại tuyệt tình như vậy, để cho bà ta về sau ăn chay niệm phật cho bài vị của tiên hoàng, còn đau khổ hơn là g.i.ế.c bà ta.

Trong lòng bà ta căm ghét nam nhân đã từng sủng ái bà ta, nếu đối phương truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai bà ta, bây giờ mẹ con bà ta cũng sẽ không bị ép rơi vào hoàn cảnh như vậy, bị hoàng đế chèn ép, bị Nghệ vương khi dễ.

Cho nên bà ta dựa vào cái gì ăn chay niệm phật vì ông ta?

Trên mặt bà ta mang theo mấy phần vặn vẹo hét lên: "Ngươi không thể làm như vậy, ngươi đây là vi phạm chiếu chỉ của tiên hoàng."

Lương Vũ Lâm cười nói: "Bổn vương tuân theo chiếu chỉ của ông ta nên mới làm như vậy, dù sao khi còn sống ông ta thích nhất chính là mẹ con các ngươi, chắc hẳn sau khi c.h.ế.t cũng muốn các ngươi bầu bạn."

Khi tiên hoàng còn tại thế, Hoàng thái phi sống rất xa xỉ, sau khi bị đưa đến Bắc Thành, vì quan hệ với Cẩm vương, cuộc sống cũng trôi qua rất sung túc.

Ăn mặc đều dùng những đồ xa xỉ tinh tế nhất, mỗi ngày đều có trai lơ làm bạn.

Lúc này muốn sống cuộc sống thanh tịnh, tất nhiên là không chịu nổi.

Đặc biệt mỗi ngày đối mặt với bài vị của người mà mình căm ghét, như vậy mỗi ngày sẽ muốn điên lên.

Nếu tiên hoàng có linh, mỗi ngày thấy nữ nhân cho mình đội nhiều nón xanh như vậy, nhìn khuôn mặt của nữ nhân vặn vẹo mà mình yêu thương, nói không chừng sẽ vô cùng ghê tởm.

Thật là hoàn mỹ!

Tiên hoàng ở dưới đất có linh, nếu biết tính toán của con trai út nhà mình, đoán chừng sẽ mở quan tài ngồi dậy, hug hăng đánh đứa con bất hiếu này một trận...

Hoàng thái phi chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy không chịu nổi rồi.

Còn muốn vùng ra tránh tay của tùy tùng Nghệ vương, nhào đến cào mặt Nghệ vương.

Năm đó sao bà ta nên g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu tiện chủng này, bây giờ để cho nó làm nhục mẹ con bọn họ.

Nghệ vương liếc mặt thấy Hoàng thái phi điên cuồng bị người ta giữ lại, giống như nhìn rác rưởi: "Năm đó ánh mắt của tiên hoàng thật kém."

Nói xong lười để ý đến Hoàng thái phi đang nổi điên, trực tiếp rời đi.

Hoàng thái phi cảm thấy mình bị vũ nhục cực lớn, Lương Vũ Lâm nói ánh mắt Tiên hoàng mù, đó không phải là khinh bỉ bà ta sao.

Bà ta hận không thể rút gân lột da súc sinh này.

Cẩm vương nửa nằm thấy được bộ dạng điên cuồng hiếm có của mẫu phi, muốn khuyên nhủ nhưng lại không có cách nào mở miệng, trong lòng tràn đầy bi thương.

Lúc trước gã cũng khuyên mẫu phi, bảo bà ta đừng xằng bậy, nhưng bà ta không nghe, bây giờ Lương Vũ Lâm không quan tâm đến chuyện mất mặt, bắt lấy chuyện này, tên này nói được tuyệt đối có thể làm được.

Sau này cũng không biết sử sách sẽ viết như thế nào, mất mặt, quá mất mắt.

Suy nghĩ đến nửa đời còn lại bị người ta khống chế, gã lại kích động, sau đó lửa giận công tâm hôn mê bất tỉnh.

Hoàng thái phi nghe được nha hoàn kêu lên Cẩm vương hôn mê, mới hôi phục chút lý trí.

Thấy con trai đỏ mặt ngất đi, biết là con trai bị chọc tức.

Trong lòng bà ta cũng bi thương, không nhịn được tránh thoát hỏi tùy tùng của Nghệ vương, nhào đến mép giường khóc lớn.

Ngày hôm sau.

Nghệ vương mang thấy gia chủ thế gia Bắc thành, tới vương phủ gặp Cẩm vương, sau đó trong lúc vô tình phát hiện mấy tên lén la lén lút.

Cho người cẩn thận bắt lại tra hỏi, mới biết bọn họ là trai lơ của Hoàng thái phi nuôi.



Nghệ vương giận dữ, mang người đi đến chỗ Hoàng thái phi.

Tiếp đó còn phát hiện Hoàng thái phi nuôi nhiều trai lơ, cuộc sống vừa hoang đường vừa phóng túng.

Làm cho Hoàng thái phi muốn che dấu cũng không kịp, gia chủ của các thế gia và nô bộc mà Nghệ vương dẫn đến đều thấy được.

Vì vậy Nghệ vương chỉ đành ôm đầu đau lòng, để cho người mời Hoàng thái phi đến từ đường cấm túc.

Bởi vì đã từng là phi tử tiên hoàng sủng ái nhất, thân là con trai Nghệ vương cũng không tiện trực tiếp xử tử.

Vì vậy quyết định để cho Hoàng thái phi ăn chay niệm phật, sám hối cả đời trước bài vị của tiên hoàng.

Chuyện này cũng trở nên thuận lý thành chương, bởi vì ông không giấu diễm, cho nên người toàn bộ Bắc thành đều biết, Hoàng thái phi mà tiên hoàng sủng ái nhất nuôi mấy chục trai lơ trong phủ, lại còn xa xỉ hoang đường.

Không ít người bảo thủ nhảy ra phê phán, ngay cả rất nhiều phu nhân tiểu thư hậu trạch nhắc đến Hoàng thái phi đều khinh bỉ và khinh thường.


Trái lại không ai dám nói xấu hoàng gia, nhưng rất nhiều người đều nghĩ trong lòng, ánh mắt của tiên hoàng thật không tốt, lại sủng ái một nữ nhân lẳng lơ như vậy.

Đồ gia.

Đồ phu nhân nghe nha hoàn bẩm báo chuyện ở Cẩm vương phủ, trên mặt có mấy phần phức tạp, càng nhiều chính là khinh bỉ; "Hoàng thái phi đúng là phóng đãng."

Trước đó bà ta có giao hảo với Nguyễn Tùng Linh, trong lúc vô tình đối phương lỡ lời biết được, ở hậu viện Hoàng thái phi nuôi trai lơ.

Lúc ấy bà ta vô cùng hoảng sợ, trong lòng nghĩ Hoàng thái phi này thật lớn gan.

Cảm thấy Hoàng thái phi quá đáng đồng thời lại có chút hâm mộ.

Chẳng qua bà ta cũng không ngờ đến, Hoàng thái phi lại bị lật thuyền, bây giờ trở thành Thái phi không giữ phụ đạo mà toàn bộ Đại Lương đều biết, còn bị sách sử ghi lại, bị hậu nhân phỉ nhổ và khinh bỉ.

Cũng là tự tìm.

Lúc này, Đồ gia chủ dẫn Đồ Lập Hoan vào.

Hai người Đồ gia chủ thân là nam nhân, tất nhiên càng khinh bỉ và chán ghét chuyện mà Hoàng thái phi làm.

Ở trong mắt bọn họ, nữ nhân nên ở hậu viện giúp chồng dạy con, chồng qua đời thì thủ tiếc sống cả đời.

Chứ đừng nói đây là tiên hoàng, đã từng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Dám cắm sừng cho tiên hoàng, lá gan của Hoàng thái phi này cũng thật lớn.

Đồ Lập Hoan bĩu môi nói: "Loại nữ nhân phóng đãng như vậy bị đưa đến từ đường, Nghệ vương cũng quá nhân từ."

Đồ gia chủ liếc nhìn hắn ta một cái: "Họa từ trong miệng mà ra, mặc kệ nói thế nào, đó cũng là Hoàng thái phi, không phải người mà ta và ngươi có thể nghị luận."

Mặc dù ông ta cũng đồng ý lời của con trai, nhưng lại càng cẩn thận hơn.

Đồ Lập Hoan vẫn có chút sợ cha mình: "Vâng!"

Đồ gia chủ ngồi xuống, sắc mặt có chút khó coi nói với mẹ con Ô thị: "Tình thế Bắc thành ngày càng không xong, Cẩm vương chắc xong đời rồi."

Đồ phu nhân ngẩn ngơ: "Cẩm vương trúng độc quá sâu không cứu được?"

Nếu không sao Cẩm vương lại xong đời? Nơi này chính là địa bàn của Cẩm vương mà.

Đồ gia chủ trả lời: "Người của ta nhận được tin tức, chẳng những Cẩm vương phải nằm trên giường có người hầu hạ ăn uống tiểu tiện, ngay cả nói chuyện cũng không nói được."

"Phủ Cẩm vương rơi vào trong tay thế tử Lương Minh Vũ."

"Gần đây thế tử đi lại nhiều với Nghệ vương, ta nghi ngờ hắn ta đầu phục Nghệ vương, cho nên dưới sự trợ giúp của đối phương, nhanh như vậy đã nắm trong tay Cẩm vương phủ và thế lực của Cẩm vương."

"Cẩm vương xong đời, núi dựa của chúng ta không còn, Đồ gia chúng ta cũng lâm nguy!"

Đồ gia bọn họ có ngày hôm nay, chủ yếu là dựa vào Cẩm vương.

Có không ít thế gia chờ kéo Đồ gia xuống ngựa.

Đồ phu nhân và Đồ Lập Hoan cũng không ngu, nghe vậy sắc mặt thay đổi.

Bọn họ cũng biết, nếu Cẩm vương không được, Đồ gia cũng gặp phiền phức.

Đồ Lập Hoan hỏi: "Cha, vậy chúng ta nên làm thế nào? Bây giờ đi quy phục Lương Minh Vũ còn kịp hay không?"

Đồ gia chủ lắc đầu: "Chậm rồi, hơn nữa nếu hắn ta quy phục Nghệ vương, cũng tương đương quy phục triều đình, Cẩm vương phụ sẽ không còn làm ra nghiệp lớn nữa."

Bình Luận (0)
Comment