Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 862

Tiêu Hàn Tranh phức tạp nhìn phụ thân cặn bã, cũng không cảm thấy đối phương đáng thương, trồng cây gì sẽ có quả đó.

"Tùy ông, vậy ông ở chỗ này đi."

Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút: "Khi nào ngươi đi cứu Tam hoàng tử? Hắn hôn mê nhiều ngày như vậy, tòa thành kia bị quân đội Cát quốc bao vây, bây giờ lương thực và nước sắp hết rồi."

"Nếu càng kéo dài thì càng không có lợi, Cát quốc có thể chủ động công thành bắt am hoàng tử."

Mặc kệ nói như thế nào không thể để cho Cát quốc bắt thống soái Tam hoàng tử được.

Dù sao bây giờ Tam hoàng tử vẫn là Thống soái trên danh nghĩa của Đại Lương, cộng thêm thân phận hoàng tử khác với các tướng sĩ khác nếu bị bắt được, chính là con tin tốt nhất.

Tiêu Hàn Tranh hiểu ý của phụ thân cặn bã

Hắn trả lời: "Bây giờ sinh mạng của hắn không đáng ngại, ta sẽ cố gắng nhanh chóng cứu người."

Bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt đi cứu người, tòa thành bị Cát quốc bao vây kia, còn có mai phục nữa, đang chờ bọn họ đến cứ, tốt nhất là một lưới bắt gọn.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn bộ dạng tự tin của hắn, nhắc nhở: "Tuyệt đối đừng xem thường Thống soái lần này của Cát quốc, mặc dù hắn không phải là chiến thần giống Bắc vương, nhưng cũng là đại tướng thiện chiến, còn rất giỏi dùng mưu kế."

"Bây giờ hắn ta chỉ vây thành, chắc là muốn người trong thành đói bụng không có khí lực phản kích, như vậy sẽ không lãng phí binh lực mà có thể công thành."

"Còn mai phục bên ngoài thành chờ các ngươi đến cứu người nữa."

Mặc kệ nói như thế nào đây cũng là con trai ruột, ông ta không còn đời sau nữ, cũng không hy vọng con trai c.h.ế.t trận.

Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh biết cái này, hắn đã cẩn thận nghiên cứu vị Thống soái Cát quốc này, biết đối phương am hiểu chiến thuật.

Hắn nói: "Đa tạ nhắc nhở trong lòng ta hiểu."

Hỏi tiếp: "Đúng rồi, người phản bội ông, ông chưa giải quyết đi?"

Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: "Không có, trước đó ngươi truyền tin, bảo ta đừng bứt dây động rừng, ta chưa động đến hắn ta."

Nếu ông ông ta đã sớm lăng trì tên phản đồ đó.

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Như vậy rất tốt, muốn thiết kế phủ Bắc vương và mẫu thân của Cát Xuân Như, còn phải dựa vào hắn ta để hỗ trợ."

Phó tướng kia phản bội phụ thân cặn bã, là hắn để cho người tiết lộ tin tức cho phụ thân cặn bã.

Đồng thời cũng để cho người truyền tin nhấn mạnh người phải giữ lại, giả bộ không biết đối phương phản bội.

Tiêu Nguyên Thạch thấy bộ dạng này của con trai thì lại hỏi: "Ngươi đã nghĩ xong làm thế nào lợi dụng ngược lại hắn ta?"

Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: "Tất nhiên, con cờ tốt như vậy vì sao không dùng."

"Mẫu thân của Cát Xuân Như có thể sử dụng hắn ta làm quân cờ, chúng ta cũng có thể đánh ngược lại."

Đối với tên phó tướng kia, tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng rất chán ghét

Cũng bởi vì đối phương phản bội, trừ làm cho phụ thân cặn bã bị tàn phế ra, còn làm cho rất nhiều tướng sĩ phải chết.

Tiêu Nguyên Thạch cắn răng: "Sau khi dùng xong, không nên để cho hắn ta còn sống."

Người này là một tay ông ta đề bạc lên, hoàn toàn xem như là tâm phúc, ông ta thật sự có chút khó tiếp nhận đối phương vì tư tình mà phản bội mình.

Đối với chuyện này Tiêu Hàn Tranh rất tán đồng: "Loại bán nước này không xứng đáng sống, nhưng cũng phải để phát huy hết giá trị bản thân đã, chuộc tội lại rồi chết."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đứa con trai này quả nhiên còn ác hơn ông ta.

Tiếp đó ông ta giao toàn bộ căn cơ và thế lực ẩn núp cho Tiêu Hàn Tranh.

Xong rồi ông ta nói: "Thế lực ở Cát quốc, chờ mẹ con kia xong đời, ta lại giao cho ngươi."

Tiêu Hàn Tranh: "Được."

Tính cách của phụ thân cặn bã không thấy thỏ không thả ưng, lúc trước hắn đã đoán ra được.

Tiếp đó hắn rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Hàn Tranh, ánh mắt của Tiêu Nguyên Thạch vừa phức tạp vừa hối hận.

Nếu sớm biết con trai lợi hại như vậy, lúc đầu ông ta tuyệt đối không cắt đứt quan hệ phân gia, bây giờ mỗi ngày ông ta đều bị hối hận hành hạ.

Cộng thêm hai chân bị tàn tật, hùng tâm tráng chí trên người Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên biến mất, cả người già đi rất nhiều.



Tiêu Hàn Tranh tiếp nhận thế lực của phụ thân cặn bã xong thì lập tức dùng.

Đừng nói mặc dù nhân phẩm của phụ thân cặn bã không ra gì, nhưng năng lực đúng là không tệ lắm, không ít nội tuyến mà Tiêu Hàn Tranh không ngờ đến.

Thời Khanh Lạc một đường thúc ngựa điên cuồng, không ngoài dự liệu của nàng, vật tư của Bắc Thành bị quân đội Cát quốc đột nhiên xuất hiện cướp đoạt.

Tướng sĩ vận chuyển vật tư vẫn luôn ghi nhớ phân phó của Thời Khanh Lạc, thấy quân đội của Cát quốc không chỉ tinh nhuệ số lượng còn không ít.

Bọn họ cũng không g.i.ế.c qua, trực tiếp bỏ lại vật tư chạy.

Trái lại làm cho tinh nhuệ Cát quốc có chút mơ màng.

Tướng lĩnh dẫn binh của Cát quốc không nhịn được giễu cợt: "Những người Đại Lương này quả nhiên nhát gan như chuột, không thể trọng dụng."

"Chở toàn bộ vật tư về chỗ chúng ta dùng."


Trước đó bọn chúng chuẩn bị hai kế hoạch, có thể cướp thì cướp, nếu không cướp được thì bọn chúng sẽ đốt hủy.

Ai có thể nghĩ đến binh lính Đại Lương nhìn thấy bọn chúng lại kinh sợ, trực tiếp bỏ vật tư chạy trốn.

Gã vừa cười vừa nói: "Nghe nói trong nhóm vật tư này có không ít giày da đế cao su, đến lúc đó huynh đệ chúng ta cũng có phần."

Bọn họ đã sớm nhớ thương giày da đế cao su của Đại Lương.

Có thể chuẩn xác chặn đường đoàn vận chuyển vật tư của Đại Lương, tất nhiên bởi vì có thám tử thăm dò được.

Vì vậy đoàn người chủ động lật mở đồ trên xe.

Sau đó phát hiện bên trong tất cả túi lương thực đều là cát, bao bố đựng quần áo và giày thì là các loại cỏ khô.

Lúc này đánh tướng sĩ mới biết bọn chúng bị lừa rồi.

"Khó trách binh lính hộ tống của Đại Lương lại quả quyết chạy nhanh như vậy."

Sắc mắt tướng lĩnh thay đổi: "Đuổi!"

Chẳng qua chờ bọn họ đuổi theo, binh lính vận chuyển sớm chạy không thấy bóng người rồi

Tướng lĩnh dẫn quân cắn răng nghiến lợi nói: "Vô liêm sỉ."

Gã lại phân phó: "Con đường bọn họ vận chuyển vật tư chân chính là chỗ nào? Để cho thám tử điều tra một chút."

Làm việc uổng công một trận, thật là tức c.h.ế.t gã.

Rất nhanh bên Bắc Thành đã nhận được tin tức, đội ngũ vận chuyển vật tư gặp phải đội quân tinh nhuệ của Cát quốc bị cướp sạch.

Đồ mà bọn họ quyên góp, hóa ra đều có lợi cho Cá quốc?

Sau đó có người dẫn dắt, nói Thời Khanh Lạc bận rộn lâu như vậy, trái lại lại giúp cho địch nhân.

Quan trọng nhất là làm cho mọi người tổn thất nhiều đồ như vậy, đồ đệ của lão thần tiên này có chút không đáng tin cậy.

Bị người xúi giục, một bộ phần người cũng theo đó mắng chửi.

Mà lúc mọi người đang căng thẳng và thất vọng, tin tức lại truyền đến, thì ra Phúc Bảo quận chúa đã dự liệu được chuyện này, cho nên đã sớm để cho người tráo đổi vật tư.

Quân đội tinh nhuệ của Cát quốc không công mộ trận, đồ vật cướp được tát cả đều là cỏ dại và cát, bây giờ đang nổi điên tìm kiếm đội ngũ vận chuyển vật tư chân chính.

"Ha ha, ta đã nói sao đồ đệ của lão thần tiên có thể bị địch nhân tính toán được, thì ra là Phúc Bảo quận chúa đã sớm tính toán."

"Những tinh nhuệ kia của cá quốc không chỉ không công một trận, đoán chừng còn bị chọc tức vô cùng."

"Không hổ là Phúc Bảo quận chúa ta sùng bái, chính là trâu bò như vậy."

"Nghe nói con đường từ Bắc Thành đi đến biên cảnh đều có người Cát quốc chặn đường, cũng không biết đội ngũ vật chuyển vật tư chân chính đi qua như thế nào."

"Thật sự không nghĩ ra Phúc Bảo quận chúa làm như thế nào, có hai con đường đi, một con đường cũ khó đi, một con đường mới xi măng có người Cát quốc."

"Đi con đường cũ thì vượt núi băng đèo, vận chuyển nhiều vật tư như vậy, là hoàn toàn không thể."

"Không nghĩ ra vậy đúng rồi, nếu chúng ta có thể nghĩ ra, chính là chính là đồ đệ của lão thần tiên rồi."

"Phúc Bảo quận chúa làm rất tuyệt."

Bởi vì có lão thần tiên, cho nên mọi người đều sinh ra một loại cảm giác, không nghĩ ra là đúng, thủ đoạn của học trò lão thần tiên, há người phàm tục như bọn họ có thể biết được.

Bình Luận (0)
Comment