Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 876

Ba danh tướng lợi hại nhất của Cát quốc, Bắc vương bị giam lỏng ở kinh thành Đại Lương, Gia Luật Đông Hách hôn mê bất tỉnh, tiểu vương tử Gia Luật Đức chiến thần đời mới lần trước bị bọn họ bắt, sau khi được Cát quốc chuộc về lòng tin bị sỉ nhục, còn chưa đi ra từ trong bóng ma.

Bây giờ Cát quốc không có chủ soái lợi hại, đoán chừng sẽ càng hy vọng Gia Luật Đông Hách tỉnh lại.

Cho nên bọn họ chẳng những không đi bắt người, còn cố ý để cho chủ tướng Cát quốc thuận lợi mang Gia Luật Đông Hách về biên thành.

Tiếp đó hắn híp mắt lại nói: "Như vậy quyển chủ động tấn công sẽ ở trong tay chúng ta."

Đám người lão tướng quân vừa nghe, cũng hiểu ý của hắn.

Tương đương để cho Gia Luật Đông Hách tạm thời kéo chân sau của Cát quốc.

Cao minh, một chiêu này thật cao minh!

Không thể không than thầm trong lòng, bọn họ thật sự già rồi.

Không đúng, hẳn là do Tiêu Hàn Tranh quá thông minh quá lợi hại, mà không phải bọn họ già, khụ khụ.

Tiêu Hàn Tranh dẫn theo đại quân về biên thành.

Bên kia đại quân Cát quốc còn sót lại trốn lên trên núi gặp phải phục kích, lại tổn thất hơn nửa tinh nhuệ, lúc này mới che chở Gia Luật Đông Hách hôn mê trốn về biên thành của mình.

Ở biên thành nghỉ ngơi một đêm, Tiêu Hàn Tranh dẫn theo đại quân chạy đến biên cảnh.

Biên cảnh Đại Lương đang dựa vào nữ binh do Tịch Dung lãnh đạo, chính diện chống lại một quân đội khác của Cát quốc, là lúc trước Gia Luật Đông Hách đã sắp xếp xong.

Tiêu Hàn Tranh tính toán thời gian một chút, cộng thêm tin tức không ngừng truyền đến, bên kia Tịch Dung đã chống không nổi nữa, bọn họ phải nhanh cứu viện, cũng đánh cho đại quân Cát quốc kia trở tay không kịp.

Tất nhiên Thời Khanh Lạc cũng đi theo Tiêu Hàn Tranh.

Lúc nàng đi, tướng sĩ trấn thủ biên thành còn lưu luyến không nỡ.

Phúc Bảo quận chúa rời đi, phúc vận trên người nàng bọn họ cũng không hưởng thụ được. quan trọng là bánh bao thịt hũ cũng hết, bọn họ thật đói bụng...

Ở biên cảnh, Tịch Dung mang theo nữ binh liều c.h.ế.t xung phong ngăn cản đại quốc Cát quốc

Hai ngày trước nàng ấy nhận được tin tức Tiêu Hàn Tranh đánh bại đại quân Cát quốc, cũng làm cho Gia Luật Đông Hách trúng độc hôn mê.

Cho nên cũng hiểu, hôm nay sao đại quân Cát quốc lại liều c.h.ế.t lợi hại như vậy, chắc là ảnh hưởng từ chuyện này.

Thất bại ở một chi khác, cho nên lúc này Cát quốc muốn từ chỗ này đánh vào.

Bên này trừ bỏ nàng ấy mang theo nữ binh ra, còn có quân đội do lúc trước Tiêu Nguyên Thạch suất lĩnh, liên hợp lại đau khổ chống cự.

Nhưng thế công của đối phương quá mạnh, bọn họ đã bị quân địch bao vây, sắp chống đỡ không nổi nữa.

Lúc này Tịch Dung mang theo một đám nữ binh phá vây, đột nhiên một mũi tên b.ắ.n về phía nàng ấy.

Nhạc Luật đang ở bên cạnh nàng ấy thấy thế, theo bản năng chắn cho nàng ấy, mũi tên kia b.ắ.n trúng hắn ta.

Hắn ta yếu ớt nói bên tai Tịch Dung: “Dung Dung, nếu ta chết, nàng nhất định đừng quên ta.”

Tịch Dung không nghĩ tới Nhạc Luật sẽ chắn mũi tên cho mình, “Sao ngươi lại ngốc như vậy?”

Sắc mặt Nhạc Luật trắng bệch tự giễu cười nói, “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng ai bảo ta thích nàng chứ.”

Hắn ta là người ích kỷ, vốn dĩ muốn ăn vạ Tịch Dung, chủ yếu là nhìn trúng thân phận của nàng ấy, có thể giúp hắn ta báo thù.

Nàng ấy cũng đúng là không làm cho hắn ta thất vọng, giúp hắn ta làm cho cả một nhà ghê tởm kia thành bình dân nghèo kiết hủ lậu mà bọn họ khinh thường nhất.

Nhưng hắn ta lại không có cách nào bứt ra được, trái tim đã rơi trên người nàng ấy.

Hắn ta dùng hết sức toàn thân ôm Tịch Dung, “Dung Dung, nhất định phải sống sót, đừng để ta c.h.ế.t uổng phí.”

Nói xong hắn ta ngã xuống mặt đất.

Tịch Dung thấy thế trái tim giống như bị người bóp đau, nàng ấy điên cuồng huy đao c.h.é.m lung tung về tướng sĩ Cát quốc đang đến gần.

Hôm nay sợ là không sống sót ra được, vậy nếu g.i.ế.c được một tên địch thì cứ g.i.ế.c đi, dùng mệnh đổi mệnh cũng rất tốt.

Tịch Dung không ngừng c.h.é.m lung liều chết, không cho tướng sĩ Cát quốc giẫm đạp Nhạc Luật nằm trên mặt đất.

Nữ binh khác cũng bảo vệ bên cạnh nàng ấy, nhưng trong lòng đã sinh ra tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay khó thoát c.h.ế.t rồi, chỉ là không có từ bỏ, mà là càng thêm dũng mãnh c.h.é.m giết.

Nhưng vào lúc này, một tiếng kèn vang lên, phía sau vang lên từng đợt tiếng vó ngựa.

Tịch Dung dùng đôi mắt đã c.h.ế.t lặng quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy được vô số chiến mã đang chạy đến bên này.



Vốn dĩ còn tưởng rằng là kỵ binh của Cát quốc, cảm xúc tuyệt vọng đã không còn nữa, chỉ còn cảm giác chờ chết.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy cờ xí của đội kỵ binh kia, đây là chiến kỳ của Đại Lương, nháy mắt đôi mắt nàng ấy khôi phục lại ánh sáng.

Tiếp đó nàng ấy hô to: “Viện binh tới rồi, viện binh của chúng ta tới rồi, mọi người cố gắng một chút!”

Tướng sĩ ở gần đó đều nghe tiếng là của nàng ấy, một đám người không nhịn được sinh ra ít hy vọng, một đám xung phong liều c.h.ế.t càng dũng mãnh hơn.

Chủ tướng Cát quốc nhìn thấy đại quân của Đại Lương đến tiếp viện, sắc mặt vô cùng khó coi.

Gã sầm mặt nói: “Giết, nếu bắt sống Trấn Nam hầu không được, vậy g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta!”

Thân phận của Tịch Dung đặc biệt, mặc kệ là bắt được hay là trực tiếp giết, đều có lợi với bọn chúng.

Gã vừa nói xong, đột nhiên một mũi tên dào bay tới, nháy mắt cắm vào trong n.g.ự.c gã.


Tên này chủ tướng chỉ kịp miễn cưỡng thấy rõ, b.ắ.n c.h.ế.t hắn chính là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc áo giáp, sau đó che n.g.ự.c ngã xuống ngựa.

“Tướng quân!”

Chủ tướng đột nhiên bị b.ắ.n chết, quân đội Cát quốc bên này cũng rối loạn.

Đặc biệt là đột nhiên có mấy quả cầu nhỏ màu đen bị binh lính Đại Lương ném lại đây, tiếng nổ tung thật lớn, người của bọn họ cũng c.h.ế.t thành một mảnh.

Bên này tướng sĩ Cát quốc đã sớm nghe qua uy lực của quả cầu màu đen nhỏ, hôm nay vừa thấy đều bị dọa sợ.

Hơn nữa chủ tướng bị giết, trong lúc nhất thời bọn chúng giống như ruồi mất đầu bay tán loạn, còn có không ít người chạy trốn về phía sau.

Cũng bởi vậy ở dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hàn Tranh, Đại Lương g.i.ế.c cho đối phương quân lính tan rã

Phó tướng thấy thế chỉ có thể để người thổi kèn rút lui sau đó mang theo người bỏ chạy.

Tiêu Hàn Tranh để lão tướng quân dẫn người đi ra ngoài đuổi theo, đây chính là lúc ra sức đánh chó rơi xuống nước.

Bên kia, Thời Khanh Lạc cưỡi ngựa chạy như bay tới trước mặt Tịch Dung.

Nhìn thấy mặt và người của Tịch Dung đều là máu, Thời Khanh Lạc xuống ngựa kéo nàng ấy lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Nơi nào bị thương?”

Tịch Dung bị Thời Khanh Lạc lôi kéo mới cảm thấy mình thật sự đã được cứu rồi.

Nàng ấy quay đầu nhìn quân đội Cát quốc bị Tiêu Hàn Tranh đánh đuổi, lại quay lại đầu nhìn Thời Khanh Lạc.

Duỗi tay chỉ Nhạc Luật trên mặt đất Nhạc Luật, cố sức nói hai chữ, “Cứu hắn.”

Sau đó trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất, được Thời Khanh Lạc tay lanh mắt lẹ ôm lấy.

Không biết qua bao lâu, Tịch Dung mở to mắt.

Đập vào mắt cũng không phải chiến trường, mà là doanh trướng.

Nàng ấy nghiêng đầu nhìn thì thấy Thời Khanh Lạc đang ngồi đọc sách ở cách đó không xa.

“Lạc Lạc!”

Thời Khanh Lạc đặt sách xuống, bước nhanh đi đến mép giường, “Dung Dung, ngươi cảm giác khá hơn chút nào không?”

Trước đó đột nhiên Tịch Dung nhắm mắt ngã xuống dọa nàng sợ nhảy dựng.

Còn may mang người về, tuy rằng trên người có không vết thương, nhưng lại không phải trí mạng.

Sở dĩ bị ngất xỉu, là bởi vì mất m.á.u quá nhiều, càng là kiệt lực, cũng may không có nguy hiểm tính mạng.

Nhìn qua Tịch Dung còn có chút suy yếu, “Khá hơn nhiều rồi.”

“Ta còn tưởng rằng lần này mình sẽ chết, không nghĩ tới các ngươi đã tới rồi.”

Tiếp theo nàng ấy không nhịn xuống hỏi: “Nhạc Luật đâu?”

Trong mắt mang theo một loại sợ hãi cùng hi vọng.

Sợ hãi đối phương đã chết, hi vọng đối phương còn có một cơ hội sống.

Sao Thời Khanh Lạc lại không nhìn ra được nàng ấy đang lo lắng, “Hắn ta đã được lão Tiêu cứu rồi, ngươi yên tâm đi.”

Ở trên chiến ttrường nàng đã nhận ra Nhạc Luật, là nam tử muốn ăn vạ Tịch Dung lúc còn ở Bắc Thành.

Lúc ấy Nhạc Luật cho nàng cảm giác chính là phúc hắc, cũng là một tiểu chó săn.

Bình Luận (0)
Comment