Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 90

Tiêu Đại Lang đột nhiên đen mặt: "Ta biết viết thư, còn cần ngươi dạy?"

Thời Khanh Lạc liếc gã một cái: "Còn muốn đến kinh thành tìm một công việc tốt hay không? Còn muốn cưới một tức phụ ở ở kinh thành?”

Tiêu Đại Lang: "..." Muốn.

Thế là gã không nhịn được, chuyển ghế đến bên cạnh Thời Khanh Lạc ngồi xuống.

"Như thế này, sau này phủ tướng quân xảy ra chuyện gì, ngươi liền lén lút viết thư rồi thông qua trạm dịch gửi cho biểu đệ của ngươi."

Nàng vừa nói vừa chỉ Tiêu Hàn Tranh: "Sau đó huynh ấy lại chuyển cho ta, sau khi ta xem xong sẽ giúp các ngươi nghĩ kế.”

Tiêu lão thái cau mày một cái: "Ngươi nghĩ kế thì nghĩ kế, tại sao lại bảo Đại Lang nói chuyện xảy ra ở phủ tướng quân cho các ngươi?”

Đừng nghĩ rằng bà ta ngu ngốc, nha đầu c.h.ế.t tiệt này hẳn là muốn nghe ngóng chuyện của phủ tướng quân.

Thời Khanh Lạc cũng không giấu giếm: "Bởi vì ta muốn biết chuyện ở phủ tướng quân a!"

"Hơn nữa, chỉ khi ta biết chuyện ở phủ tướng quân mới có thể từ những chuyện này suy đoán ra tình trạng gần đây của nhi tử và con dâu của ngài, giúp mấy người nghĩ kế đứng vững gót chân ở phủ tướng quân.”

"Nếu không thì các ngươi làm sao có thể gây khó dễ cho hai người bọn họ? Chẳng lẽ mấy người còn muốn trở về thôn tiếp tục chịu khổ?”

Đám người Tiêu lão thái: "..."

Nói rất có lý, quả thật bọn họ chưa từng nghĩ tới.

Thời Khanh Lạc lại nói: "Ta cũng là vì giúp các ngươi, bằng không thì phải đưa thư phiền toái như thế làm gì, ta còn phải mất tiền bút giấy và tiền đi trạm dịch gửi thư, người bị tổn thất lại là chúng ta."

"Lão thái thái thông minh như vậy, sẽ không thể không hiểu lòng tốt của ta chứ?”

Tiêu Đại Lang: “...” Mới vừa rồi còn khen gã thông minh, nữ nhân này thật giỏi thay đổi.

Lão thái thái thật sự không hiểu, nha đầu c.h.ế.t tiệt này làm sao có thể vì giúp bà tata mà để bản thân chịu thua thiệt?

Nha đầu này không giống loại người sẽ làm ăn thiệt.

Bà ta lại bị xoay đến choáng váng rồi.

Nhưng vẫn cố kéo ra một nụ cười: "Tất nhiên là hiểu.”

Nếu không hiểu thì chẳng phải là không thông minh sao.

"Vậy thì để Đại Lang viết thư cho Tranh Nhi, ngươi hồi âm giúp chúng ta nghĩ kế.”

Bà ta ý vị thâm sâu nói: "Nếu chúng ta đứng vững gót chân ở kinh thành, đối với các ngươi cũng có chỗ tốt.”

"Chúng ta có thể thuyết phục lão Nhị, đưa các ngươi vào kinh thành, mời những phu tử tốt để chỉ dạy cho Tranh Nhi, sau này thi đậu tú tài.” Mới là lạ.

Thời Khanh Lạc mặt đầy chân thành: "Vậy thì thật tạ ơn nãi nãi rồi.” Mới là lạ.

"Với mối quan hệ này của chúng ta, chỉ cần mọi người có vấn đề, cứ việc viết thư tới hỏi.”

"Ta và tướng công nhất định sẽ tìm ra biện pháp tốt nhất cho các ngươi, để các ngươi gây khó dễ cho phủ tướng quân.”

Sau đó nàng chuyển đề tài nói: "Nhưng mà các ngươi cũng đừng để Đại tướng quân và nữ nhân kia biết, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi gửi thư cho chúng ta, chặn đường lui của mọi người.”

"Tiếp đó nghĩ cách đưa các ngươi trở về thôn, làm cho các ngươi không có chỗ khóc.”



"Suy cho cùng hai người đó đều là kẻ thông minh, tâm cơ còn rất sâu, nếu như không có người giúp nghĩ kế, tất cả các ngươi cộng lại cũng không thắng nổi bọn họ.”

Đám người Tiêu lão thái: "..." Mới vừa rồi không biết ai còn khen bọn họ thông minh.

Mặc dù lời này nghe không lọt tai, nhưng cũng là sự thật.

Trước kia lão Nhị chính là người có tâm cơ sâu nhất nhà, hiện tại còn có thêm nữ nhân không biết xấu hổ kia, không có người nghĩ kế, bọn họ quả thật chơi không lại.

Khụ khụ, trước kia bọn họ bị Hạnh Hồng đùa bỡn xoay vòng vòng chính là một ví dụ.

Tiêu lão thái liếc Tiêu lão gia một cái, nhìn thấy đối phương khẽ gật đầu.

Lúc này mới nói với Thời Khanh Lạc: "Được, chúng ta sẽ liên lạc với nhau, bọn ta cũng chắc chắn không để cho hai người kia biết tới chuyện này.”

Dưới sự biến đổi ngầm của Thời Khanh Lạc, đám người Tiêu lão thái vô tri vô giác cũng cảm thấy liên quan đến lợi ích của mình.

Thời Khanh Lạc còn đáng tin hơn đám nhi tử của Tiêu lão đại Tiêu lão nhị.

Thời Khanh Lạc cười xán lạn: "Vậy thì đúng rồi, chúng ta mới là người trên một thuyền, vẫn là nên giúp đỡ lẫn nhau mới tốt.”

Nàng lại hỏi Tiêu Đại Lang: "Ngươi thông minh như vậy, biết viết thư như thế nào rồi chứ?"

Tiêu Đại Lang bày ra dáng vẻ cam đoan, vỗ n.g.ự.c một cái: "Biết, phủ tướng quân xảy ra chuyện gì, ta đều viết thư nói cho các ngươi.”

Thời Khanh Lạc dặn dò: "Còn có một số thói quen sinh hoạt của nhị thúc ngươi và nữ nhân kia, xã giao bên ngoài,... Ngươi cũng có thể viết thư nói cho chúng ta.”

"Ngươi phải có một đôi mắt quan sát thông thạo, quan sát phát hiện càng nhiều, ta liền có thể giúp các ngươi nghĩ ra càng nhiều biện pháp.”

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Nàng không chỉ gói những người này thành lễ vật tặng cho nữ nhân kia, mà còn muốn biến những người này thành tai mắt của mình.

Dừng một chút nàng lại khiêu khích nói: "Sau khi đến kinh thành, tuyệt đối không thể để đệ đệ của nữ nhân kia kia nắm được công việc và tình thế của các ngươi, suy cho cùng thì các ngươi mới là cháu ruột của Đại tướng quân.”

"Ngươi thân là đại tôn tử của nhà họ Tiêu, càng không thể bị đệ đệ của nữ nhân kia kia đánh bại, cho nên ta căn dặn ngươi cẩn thận quan sát viết thư cho ta, ngươi có làm được không?”

Tiêu Đại Lang nhớ tới chuyện nhị thúc không để cho bọn họ đi kinh thành, cũng không thu xếp công việc cho bọn họ, nhưng lại mang theo đệ đệ của nữ nhân kia kia đến phủ tướng quân nuôi dưỡng, còn tìm việc tốt cho, liền rất bực bội.

Đối với nhị thẩm mới đó, lại sinh ra không ít oán hận.

Gã lầm bầm: "Đương nhiên là ta có thể làm được, ngươi cứ đợi thư của ta đi.”

Thời Khanh Lạc giơ ngón tay cái lên: "Ta coi trọng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ tài giỏi hơn đệ đệ của nữ nhân kia kia.”

Tiêu Đại Lang đắc ý nói: "Đó là đương nhiên.”

Gã chắc chắn sẽ tốt hơn kẻ ti tiện không cha không mẹ kia.

Thời Khanh Lạc thành công chuyển Tiêu Đại Lang lên thuyền của mình, nụ cười càng rực rỡ.

Nàng nhìn Tiêu lão thái - quản gia nói: "Vậy chúng ta giữ liên lạc, các ngươi đến kinh thành liền có thể viết thư về, ta mới có thể giúp mọi người bày mưu tính kế.”

Tiêu lão thái khoát khoát tay: "Ta biết rồi, các ngươi về đi.”

Nụ cười xán lạn của nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật chướng mắt.

Bà ta biết rõ nàng đang tính kế nhà cũ của bọn họ, nhưng bọn họ lại không thể không lên thuyền, loại cảm giác này thật là bực bội.

Vì vậy trước khi rời đi, bà ta không muốn lại nhìn thấy nha đầu c.h.ế.t tiệt này.

Bình Luận (0)
Comment