Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 910

Trong lúc về thôn tế bái tổ tiên, người của Tiêu gia cũng không mấy nhiệt tình, có thể cảm nhận được sự thờ ơ của tộc trưởng và những người khác.

Vì người trong tộc đã nhận được không ít ơn huệ của con trai cả và con dâu xấu xa, cho nên rất có thành kiến về việc ông ta bỏ vợ bỏ con.

Cũng bởi vậy mà ông ta về thôn một lần rồi không bao giờ quay lại nữa.

Muốn nhận con thừa tự, lại bị cha nương ông ta phá hư.

Trên mặt Tiêu lão gia từ tràn đầy từ ái và quan tâm hỏi.

"Đứa bé này nhìn vào đã biết không phải người thông minh, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi."

"Chỉ có một mình ngươi là có tước vị, tương lai đứa bé này cũng không thể quá ngốc.

Tiêu lão thái cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, đứa bé này nhìn một cái đã không thấy nhanh nhẹn, không nói đến chuyện kém hơn Tranh Nhi và Dật Nhi, ngay cả Đại lang Nhị lang cũng kém xa."

Tiêu Nguyên Thạch: "..."

Không sánh bằng con trai lớn và con trai thứ hai, ông ta thừa nhận.

Nhưng kéo hơn Đại Lang và Nhị lang chỉ biết hút m.á.u kia, đúng là chuyện cười.

Chân của ông ta tàn phế, cũng không thích về thôn, chỉ có thể tạm thời thôi.

Tiếp đó tùy tùng của ông ta từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bức thư.

Tiêu Nguyên Thạch nhận lấy thư, từ bên trong rút ra mấy bức vẽ.

Phía trên vẽ đều là cặp long phượng, còn có một bức thư, đặc biết viết tình huống của hai đứa bé.

Trong này tất nhiên là nói hai đứa bé có bao nhiêu thông minh, miệng ngọt biết dỗ người, rất là săn sóc,...

Lúc đầu Tiêu Nguyên Thạch cũng chỉ cho người tìm hiểu tin tức của con trai lớn.

Sau đó bên kia truyền đến tin tức của cháu trai và cháu gái, còn có hai bức vẽ.

Cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, ông ta để cho người ở Bắc Thành mỗi thành vẽ mấy bức vẽ và chuyện của hai đứa bé gửi về.

Như vậy đã kiên trì ba năm rồi, đối với đôi cháu trai cháu gái này ông ta cũng từng chút một để ý.

Đưa tay sờ bức tranh của hai đứa bé, đột nhiên ông ta nói: "Ta muốn đi kinh thành một chuyến."

Mỗi lần đọc thư biết Nghệ vương dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi như thế nào, hai đứa bé dỗ Nghệ vương vui vẻ ra sao, ông ta đều khổ sở.

Ông ta mới là gia gia ruột, lúc này lại bị phá hư chuyện, đột nhiên ông ta muốn gặp cháu trai cháu gái ruột.

Thấy Tiêu Nguyên Thạch như vậy, lão gia tử và lão thái thái cũng không thấy lạ.

Ban đầu còn mắng trong lòng, sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải cắt đứt quan hệ, lúc này còn quan tâm như thế làm gì?

Bây giờ lại có chút đồng tình cho con trai, cảm thấy thật tạo nghiệt.

Nghe được ông ta nói muốn đi kinh thành, hai người đều sững sốt: "Đi kinh thành làm gì?"

Tiêu Nguyên Thạch thu bức tranh lại: "Muốn đi thì đi thôi, không có tại sao."

Lão thái thái nhíu mày: "Không phải là ngươi muốn đi thăm hai đứa bé kia chứ?"

"Bây giờ gia gia của người ta là Nghệ vương, ngươi đi thì có lợi ích gì?"

Đi kinh thành một chuyến tốn bao nhiêu bạc chứ!

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch âm trầm, ông ta không thích nghe nhất chính là câu này, "Nghệ vương cũng không phải là ruột thịt."

Ông ta mới phải.

Tên khốn kiếp Nghệ vương ghê tởm, cướp thê tử con cái của ông ta, bây giờ ngay cả cháu trai cũng muốn cướp.

Tiêu lão thái thái trợn trắng mắt, lẩm bẩm: "Ngay cả Nghệ vương ngươi cũng không bằng đâu, ít nhất người ta là gia gia trên danh nghĩa, còn gia gia đã cắt đứt quan hệ như ngươi là cái thá gì."

Tiêu Nguyên Thạch nghe nói như vậy lại tức giận, đập đồ trên bàn xuống: "Ta nhất định phải đi kinh thành, các ngươi đừng xen vào."

Tiếp đó phân phó tùy tùng đi sắp xếp, bây giờ ông ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy cháu trai ruột một chút.



Lão gia tử thấy con trai thứ hai như vậy, kéo lão thái thái, thở dài: "Tùy nó đi."

Đi xem rồi, người ta không nhận, mới có thể từ bỏ hoàn toàn ý định, trong tương lai cũng sẽ để lại tước vị và tài sản cho mấy đứa cháu.

Lão thái thái cũng không nói thêm gì, trong lòng nghĩ chờ lão nhị đi kinh thành, bà ta sẽ lén sang tên cửa tiệm cho cháu trai lớn và cháu trai hai.

Kinh thành, Tiêu Hàn Tranh tan làm trở về, cùng dùng xong cơm với Thời Khanh Lạc.

Hắn cười nói: "Tiểu nha đầu kia trực tiếp dỗ dành Hoàng thượng phong làm Huyện chủ, hôm nay các đồng liêu đều hâm mộ nhìn ta."

Thời Khanh Lạc cười khẽ: "Chàng cũng có thể giống như cha, khoe khoang con gái thật tốt."

Người gia gia Nghệ vương này ở Bắc Thành thích làm nhất một chuyện, đó chính là ba đứa nhỏ đi khoe khoang, làm cho không ít người hâm mộ, cũng muốn có cháu trai cháu gái hoặc con gái như vậy.

Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Ta so sánh với cha, mặt không được dày cho lắm."


Thời Khanh Lạc cười ra tiếng: "Cũng đúng."

Tính cách của tiểu tướng công đúng là nội liễm hơn Nghệ vương, mặc dù đều phúc hoắc như nhau.

Tiếp đó Tiêu Hàn Tranh bận rộn nhiều công viện, sau khi vào Hộ bộ, Thượng thư Hộ bộ fanaf như ném hết công việc trong tay cho hắn.

Hộ bộ thượng thư biết Tiêu Hàn Tranh sẽ là người nối nghiệp sau này của mình, không có đè ép ngược lại chỉ điểm không ít.

Không có bất ngờ gì xảy ra Tiêu Hàn Tranh sẽ tiền đồ vô lương, tất nhiên phải giao hảo thật tốt.

Tiêu Hàn Tranh cũng đón nhận hảo ý của Hộ bộ thượng thư, rất nhanh đã dung nhập vào Hộ bộ.

Tất nhiên cũng có người trong lòng ghen tị khó chịu, ngấm ngầm ngán chân, nhưng hắn đều hóa giải được.

Nhà có một Vương gia, hai Quận chúa, một Huyện chủ, một Hương quân, cộng thêm thành tích ở Bắc cương, sau khi Tiêu Hàn Tranh chuyển đến kinh thành, là thí sinh để nhiều người kết giao nhất.

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng tìm cơ hội lôi kéo Tiêu Hàn Tranh, chẳng qua đều bị hắn bỏ qua.

mặc dù Thái tử không chủ động lôi kéo, nhưng lại có đưa hảo ý ra.

Đối với loại người đảng bảo hoàng như Tiêu Hàn Tranh, Thái tử tương đối thưởng thức và hài lòng.

Mình không chủ động, trái lại để cho biểu ca Mạc Thanh Lang cũng đã thuyên chuyển đến kinh thành,giao tiếp nhiều hơn với Tiêu Hàn Tranh.

Thời Khanh Lạc chẳng những bận rộn công việc ở Hộ bộ, đồng thời còn phải xây dựng học viện thợ thủ công.

Sau khi Hề Duệ đi theo về kinh thành, viện trưởng của học viện thợ thủ công ở Bắc Thành cũng thay đổi người.

Bây giờ về mặt máy móc hắn ta đã có thiên phú cực cao, lần này Hoàng đế trực tiếp điều hắn ta làm Chủ sự Tứ phẩm của Công bộ.

Đây hoàn toàn chính là lên chức, từ một viện trưởng không có phẩm cấp đến quan viên tứ phầm, cũng làm cho không ít người ghen tị.

Đặc biệt là các nhà có con cháu ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều diễn ra cảnh gia gia cha ruột thay phiên nhau giáo dục.

"Hề Duệ này chính là tên ăn chơi trác táng đệ nhất kinh thành, nhưng bây giờ đã cải tà quy chính, tại sao ngươi không được?"

"Hắn ta trở về chính là quan viên tứ phẩm, cũng sắp đuổi kịp lão tử người rồi, sao ngươi lại không học tập hắn ta?"

"Hôm nay đi vào triều bị Hề thế tử khoe khaong con trai một phen, ta vô cùng tức giận, cũng là cha của đứa ăn chơi trác táng, sao ngươi không giống như Hề Duệ, cũng để cho ta có cơ hội ra ngoài nở mày nở mặt với người ta?"

"Hề Tin Hành nuôi ra một đứa con trai ngoan, sao ta lại không có cái mệnh này, tiểu tử thúi, thấy ngươi, ta lại muốn nhét ngươi vào trong bụng mẫu thân ngươi đào tạo trở lại."

"Lão già Hề quốc công đó, hôm nay còn cố ý chạy đến trước mặt ta khen cháu trai, tức c.h.ế.t ta, ngươi, đồ vô liêm sỉ này, khi nào mới có tiền đồ."

Con cháu thế gia quyền quý khổ không thể tả, mỗi ngày đều ở nhà mắng Hề Duệ, làm tên ăn chơi trác táng không tốt sao, ngươi làm quan làm gì?

Trước kia gia gia và cha đều giáo dục bọn họ đứng dính vào với Hề Duệ, bây giờ trái lại bảo bọn họ đi theo Hề Duệ lăn lộn, bọn họ quá khó khăn.

Hề Duệ - người kéo giá trị cứu hận của con cháu thế gia quyền quý, gần đây đang đắc ý, bởi vì mấy ngày nữa là ngày hắn ta và Bạch Lê thành thân.

Mấy ngày trước Hề gia cũng đưa sính lễ, không thể so với sính lễ của hoàng tử cưới phi, nhưng cũng làm cho người đỏ mắt.

Đây cũng là sự coi trọng của Hề gia đối với Tiêu Bạch Lê.

Đồ cười của Tiêu Bạch Lê, ba năm trước Thời Khanh Lạc đã chuẩn bị, cũng rất nhiều.

Vốn dĩ Tiêu Bạch Lê chính là quận chúa, cho nên Thời Khanh Lạc chuẩn bị một trăm sáu mươi tám món, toàn là đồ tốt.

Ngày hôm đó thành thân, mười dặm hồng trang làm mù mắng người đến xem.

Bình Luận (0)
Comment