Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 183

Ghép lại, chính là SB*!

*SB viết tắt của từ 傻逼 (shǎ bī): Đồ ngu

Nhìn thấy hai chữ cái đó, mặc kệ là La Chiêu hay Cổ Ba đều mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chủ nhà cũng nhìn ra trong phòng có vấn đề, ông ta lo lắng đứng ở cửa, liên tục hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì trong nhà sao? Cho tôi vào xem được không?"

Lối đi kiểm tra có hạn, Cổ Ba và Lâm Linh đi ra ngoài, ra hiệu cho chủ nhà vào xem trước. Khi nhìn thấy hai chữ cái in hoa được viết bằng phấn trên bàn, chủ nhà đột nhiên biến sắc, tức giận đến mức tim bắt đầu khó chịu, hơi thở cũng nặng nề hơn.

"Cái này, cái này là thằng nào làm vậy? Nó... Nó đang mắng ai thế?" Chủ nhà nói, nếp nhăn trên trán ông ta cũng nhíu lại.

Nghĩ đến đám người La Chiêu vẫn ở bên cạnh, lúc nãy La Chiêu lại còn công khai thân phận với ông ta, ông ta vội vàng giải thích: "Các đồng chí cảnh sát, khi chúng tôi chuyển đi, chắc chắn không có chữ này. Cháu nội tôi còn chưa biết đi, con cái tôi cũng tuyệt đối không thể làm chuyện vô bổ này, chắc chắn là kẻ nào đó lẻn vào nhà chúng tôi làm."

"Đồng chí, các đồng chí nhất định phải tìm ra kẻ đó, chuyện này quá quái dị, người này là ai vậy?!"

La Chiêu mím môi, nói: "Chú này, chú đừng vội. Tôi nghĩ, hai chữ cái này chắc chắn không phải nói chú, không liên quan gì đến chú."

"Thế này nhé, chú ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với chú sau."

Chủ nhà hơi bị kích động, ông ta cũng tin tưởng những người cảnh sát này, liền tháo chìa khóa từ chùm chìa khóa, đưa cho La Chiêu: "Tôi phải về uống thuốc, ở lại lâu tôi sợ bị tái phát bệnh tim. Chìa khóa đây, dùng xong thì thông báo với con trai tôi để nó đến lấy, không được thì tôi thay ổ khóa cũng được."

Nơi này ông ta thực sự không muốn ở lại nữa, ông ta sợ ở lại lâu sẽ lại nhìn thấy thứ gì đó không hay, thật sự làm cho mình bị bệnh.

La Chiêu cũng không ép ông ta, nhận lấy chìa khóa rồi để ông ta đi. Còn về người làm chứng, tất nhiên phải ở lại.

Người làm chứng cắn răng ở lại, nghĩ thầm hôm nay mình chứng kiến chuyện gì vậy? Ông ấy sống ở tiểu khu này nhiều năm, trộm cắp, đánh bạc, đàn ông đàn bà lộn xộn đủ thứ ông ấy đều nghe thấy, nhìn thấy, nhưng chưa từng thấy chuyện quái dị như hôm nay.

Chủ nhà đi rồi, La Chiêu liền ra hiệu cho Lý Nhuệ và những người khác tiếp tục công việc, còn về hai chữ cái đó, thì được người của Cổ Ba chụp lại.

Sau đó, La Chiêu tự giễu nói: "Cổ đội, anh nói hai chữ cái này, có phải là để cho cảnh sát chúng ta xem không?"

Cổ Ba 'hừ' một tiếng, nói: "Có thể đấy, xem ra, chúng ta không điều tra kỹ thì không được." "Tất nhiên, cũng có thể là đang mỉa mai Tạ Tiểu Quân, nhưng khả năng này không cao, nếu không thì tại sao không viết ở nhà Tạ Tiểu Quân? Lại viết ở nhà này, Tạ Tiểu Quân lại không nhìn thấy. Còn chúng ta đến thì có thể nhìn thấy."

La Chiêu gật đầu: "Đúng vậy, rất có thể là để cho chúng ta xem. Người này không để lại dấu vân tay ở nhà Tạ Tiểu Quân, nhưng dấu chân thì lại không cố ý xóa, nếu Tạ Tiểu Quân báo án, cảnh sát rất dễ dàng tìm đến đây."

"Xem ra, người này rất ngông cuồng!"

La Chiêu nói xong, Cổ Ba cũng nói: "Đúng vậy, lúc nãy cậu cũng nghe Tiểu Lâm nói rồi, người đó đi lại rất đặc biệt, đi bộ rất ngông cuồng kiêu ngạo, chắc là người này tự cho mình là nhân vật lớn đấy!"

Sự tồn tại của hai chữ cái này, không chỉ khơi dậy tinh thần chiến đấu của La Chiêu và Cổ Ba, ngay cả Lý Nhuệ và hai cấp dưới của Cổ Ba làm việc cũng hăng hái hơn.

Khoảng nửa tiếng sau, người am hiểu về khóa mà La Chiêu gọi đến đã đến, cũng đến kiểm tra xong ổ khóa của nhà này, sau khi kiểm tra xong, anh ta gật đầu với La Chiêu, nói: "La đội, trong lõi khóa này có dấu vết của dây thép cào, người mở khóa là người có kinh nghiệm."

Thật là như vậy!

La Chiêu quay lại nói với Cổ Ba: "Hai chị em nhà họ Tạ cố ý đánh tráo vàng cục thật. Người ở trong phòng này cũng cố ý muốn lấy vàng cục. Tôi cảm thấy trên cơ bản chính là như vậy."

Cổ Ba trầm ngâm nói: "Vậy, người vào phòng này từ đâu mà biết Tạ Tiểu Quân có vàng ở đây?"

"Chuyện này anh phải về hỏi kỹ Tạ Tiểu Quân, tìm hiểu xem vàng cục giả đó làm ở đâu, hắn không thể tự làm được, vậy khi hắn nhờ người làm giả, chắc chắn sẽ tiết lộ thông tin về vàng cục thật, ít nhất hình dạng vàng cục thật, phải cho người làm đồ giả nhìn thấy mới có thể làm giả được."

Cổ Ba cũng đồng ý với suy nghĩ này, hai người đứng ở cửa bàn bạc, quyết định hai đội hợp lại, cùng nhau phá án.

Lúc này dấu chân trong nhà đã được cố định và hiện ra. Lâm Linh quan sát một lúc, liền nói với La Chiêu: "Dấu chân trong nhà này cũng là của hai người, bọn họ đều ra vào từ cửa chính. Dấu chân của một người trong đó trùng khớp với người lẻn vào nhà Tạ Tiểu Quân."

"Dấu chân của người còn lại lại có sự khác biệt lớn."

"Khác biệt lớn? Cụ thể là như thế nào, em nói đi." Cổ Ba công nhận năng lực của Lâm Linh, lúc này anh ta rất muốn nghe tiếp.

Lâm Linh gật đầu, nói: "Cỡ giày của dấu chân người thứ hai là 42, dấu chân của anh ta rất nhẹ, cảm giác của tôi là sức khỏe anh ta rất kém, giống như bị rút hết sức vậy. Hơn nữa anh ta thật sự gầy, cân nặng không quá một 50kg, nhưng chiều cao của anh ta lại khoảng 175cm. Dao động lên xuống hai cm."

"Đây là cảm giác của tôi, tôi không biết anh ta có bị bệnh hay không, dù sao nhìn không giống người bình thường. Anh ta không lớn tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi, chắc chưa đến hai mươi lăm."

La Chiêu và Cổ Ba lại nhìn nhau, nghĩ thầm những đặc điểm mà Lâm Linh cung cấp thực sự khá rõ ràng, điều này khác biệt rất lớn so với người bình thường, có thể giảm bớt độ khó trong việc điều tra.

Bình Luận (0)
Comment