Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 200

Tiếng ngáy ngủ trong phòng ngủ đã ngừng, Lộ Hàn Xuyên mặc một bộ đồ đen từ trong đi ra.

Anh liếc nhìn hai người kia, sắc mặt liền trầm xuống.

Sau đó, anh đi tới, nắm lấy tóc của hai người, ép bọn họ ngẩng đầu lên, đối mặt với anh. Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã biết, người anh muốn bắt nhất không ở đây.

Anh cho là, người viết hai chữ cái SB*, hẳn là một kẻ cực kỳ tự tin và gan dạ, thân thủ cũng không phải là hai tên trộm cắp nhỏ bé này có thể so sánh.

*Viết tắt của Đồ ngu

Nếu người đó ở đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng bị La Chiêu và những người khác bắt giữ như vậy. Cho dù đám người La Chiêu đông, người đó cũng sẽ không bị đánh bại mà không có chút sức phản kháng nào.

Lúc này Quan Bảo Lượng đã sai cấp dưới chụp ảnh hai tên trộm, trong tay một tên trộm, còn cầm theo chiếc bình hoa men màu hồng mà La Chiêu mang đến công ty Lục Đỉnh trước đó.

Chiếc bình này là hàng thật, là một trong những bộ sưu tập của ông ngoại anh vào những năm 80. Cho dù lúc này đồ cổ chưa được xào đến giá cao, nhưng ít nhất chiếc bình này cũng có giá hơn 50 vạn.

Với giá trị của chiếc bình này, đủ để hai tên trộm này ngồi tù cả đời.

Lúc này La Chiêu cũng giống như Lộ Hàn Xuyên, cũng nhận ra, người bọn họ muốn bắt nhất không đến.

Anh ấy thầm chửi một tiếng, nghĩ đến thân thủ của hai tên trộm nhỏ kia, thì biết hai tên này cũng chỉ là loại tôm tép.

Anh ấy không vui đá một tên trộm đang vùng vẫy, la hét, nói: "Mày kêu cái gì? Còn dám trộm cắp à? Mày có biết những đồ cổ trong tay mày đáng bao nhiêu tiền không, mà dám trộm?"

Tên trộm đó ngẩn người ra một lúc, hỏi: "Bao nhiêu?"

"Ít nhất là 500.000 tệ, nếu đấu giá có thể lên tới 1 triệu tệ. Nếu để thêm 10 năm, 20 năm nữa, ai biết nó sẽ đáng bao nhiêu."

Nghe thấy con số tiền đó, cả hai tên trộm đều run lẩy bẩy, chân như nhũn ra.

Bọn chúng đều quen với nghề này, tất nhiên biết trộm cắp không phải là đồ càng giá trị càng tốt. Nếu trộm đồ có giá trị quá cao, chờ bọn chúng ra khỏi tù, tóc râu cũng đã bạc, những năm tháng trẻ tuổi đã bỏ lỡ trong tù, ai mà muốn chứ?

Sau một lúc lơ đãng, cả hai suýt ngã ngồi xuống. Một người trong số đó thậm chí còn la lên: "Không thể nào, anh Khôn bảo món đồ này chỉ đáng giá mấy chục ngàn tệ..."

Tên trộm còn lại muốn ngăn hắn nói tiếp, nhưng đã không kịp.

Anh Khôn? Có phải là người đã sai bọn họ đi trộm đồ không? Là người để lại hai chữ cái SB khiêu khích cảnh sát?

Lúc La Chiêu đang do dự, thì điện thoại của một tên trộm trong số bọn chúng reo lên. Anh ấy lập tức giật lấy điện thoại, rồi bấm nút nghe.

Trong chốc lát người ở đầu dây bên kia không nói gì, sau một lúc mới nói: "Tao biết mày chôn người ở đó, ha ha, chỉ có thế thôi à? Vậy mà cũng dám mơ tưởng dụ được tao ra? Nằm mơ đi!"

Giọng điệu của người này vô cùng kiêu ngạo phách lỗi, nghe như hoàn toàn không sợ hãi cảnh sát. Nghe giọng nói của hắn, dù hai tên trộm kia tức giận, nhưng không dám lên tiếng.

"Mày cũng chỉ có chút khả năng này mà thôi." Người đầu dây bên kia lại nói.

La Chiêu lạnh lùng nói: "Mày có bản lĩnh? Tao thấy mày chỉ là một con bọ dơ bẩn nơi cống rãnh, không dám lộ mặt, vậy mà mày tưởng mình giỏi lắm sao?"

"Tao muốn nói, dù là chuột trong cống rãnh cũng còn mạnh hơn mày, chuột thì vài ngày lại chạy ra ánh sáng mặt trời. Còn mày, cái thứ không thể đi ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng trốn chạy, có tư cách gì ở đây lớn lối?"

Người bên kia phát ra một tiếng hừ lạnh, không nói gì, rồi cúp máy.

La Chiêu lạnh lùng đưa điện thoại cho Giang Sơn, nói: "Thôi, về thôi, không cần ở đây nữa."

Mọi người đều biết, tiếp tục diễn trò không có ý nghĩa nữa, tên họ Khôn kia không phải là kẻ dễ sa bẫy.

Sau khi thu dọn nhanh, La Chiêu bảo Quan Bảo Lượng và những người khác chuẩn bị đầy đủ chứng cứ trộm cắp của hai tên này, đưa về tra hỏi trước, sau đó còn phải kiểm tra y tế, đêm khuya còn nhiều việc phải làm, không thể nghỉ ngơi.

Lộ Hàn Xuyên cũng đi cùng đám người La Chiêu đại đội cảnh sát hình sự. Sau khi về đến đội, trước tiên La Chiêu bảo người ta giam riêng hai tên này, rồi tự mình thẩm vấn một tên, giao cho Giang Sơn thẩm vấn tên kia.

Hai tên này không phải là những tên cứng đầu, sau một hồi thẩm vấn, cũng đều khai ra. Nhưng những gì bọn chúng biết cũng không nhiều, chỉ là thai tên tôm tép được anh Khôn kia thuê để làm một ít công việc nhỏ.

Cái gọi là công việc nhỏ, là khi gặp những thứ không có giá trị quá cao, anh Khôn không muốn tự mình ra tay, liền để bọn chúng ra tay. Lấy được đồ rồi, anh Khôn sẽ cho bọn chúng một phần tiền hoa hồng, sau đó lấy đồ đi.

Một người trong số chúng còn khai, hình như anh Khôn đang nợ một số người, nên phải làm những việc này. Sau khi hoàn thành vài phi vụ lớn nữa, có lẽ anh Khôn sẽ không làm nữa.

Manh mối này, đối với La Chiêu và mọi người, tạm thời cũng không có gì quá hữu ích, nhưng vẫn đáng để ý.

Sau khi thẩm vấn xong, La Chiêu dẫn Lộ Hàn Xuyên đến văn phòng, rồi bàn với anh: "Hàn Xuyên, lần hành động này của chúng ta không thể coi là thành công, có thể sau này tên anh Khôn kia sẽ trả thù."

"Cậu chắc chắn chính là mục tiêu đầu tiên của hắn, cậu cảm thấy thế nào?"

"Đúng vậy, rất có khả năng hiện tại đối phương cho rằng tôi cũng là người của cảnh sát. Người này cực kỳ tự phụ, hai kế hoạch trước đây đều bị tôi phá hỏng. Tôi tin hắn nhất định muốn lấy lại phong độ." Lộ Hàn Xuyên bình thản nói.

La Chiêu châm một điếu thuốc, hút vài hơi, im lặng một lúc, tiến lại gần Lộ Hàn Xuyên, nói với anh vài câu. Lộ Hàn Xuyên không nói gì, gật đầu, ở lại đội cảnh sát hình sự một lúc, mới lái xe về tiểu khu của mình.

Bình Luận (0)
Comment