Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 289

Tuy các đồ tùy táng trong mộ có ý nghĩa quan trọng, một phần thuộc về báu vật quốc gia, nhưng thân phận của chủ nhân vẫn cần được nghiên cứu thêm. Một số chuyên gia thậm chí muốn sử dụng phương pháp carbon -14* để xác định niên đại xương của xác ướp, từ đó xác định xem xác ướp này có thực sự là người cách đây 2.000 năm hay không.

*là một phần tử của bảng tuần hoàn của các phần tử hóa học với ký hiệu là C-14. C-14 là đồng vị đuổi beta phổ biến nhất của cacbon. Nó được sử dụng trong địa chất học để xác định niên đại của vật liệu hữu cơ cũng như trong địa tượng học để xác định tuổi của các vật thể khảo cổ

Những chuyên gia này đều rất uyên bác, am hiểu lịch sử, khi nói chuyện thường xuyên dẫn chứng, Lâm Linh đứng bên cạnh nghe một lúc, cũng không hiểu lắm. Cô nhìn sang Giáo sư Phương, trên mặt Giáo sư Phương cũng lộ vẻ bối rối, có lẽ trước khi đến, ông cũng không ngờ hiện trường lại như vậy.

Lâm Linh cảm thấy, hình như tổ khảo cổ hoặc ngành văn hóa của thành phố Trường Ninh không chuẩn bị đầy đủ cho sự việc này. Thân phận của chủ nhân ngôi mộ vẫn chưa được xác định hoàn toàn, trong khi các chuyên gia lớn vẫn còn tranh cãi, lại mời Giáo sư Phương đến.

Việc làm này có vẻ hơi nóng vội, không biết là lãnh đạo nào quyết định? Cũng không biết lãnh đạo phụ trách công tác tổng thể có phải là người ngoài ngành hay không.

Lãnh đạo không phải chuyện gia quản lý chuyện này cũng không phải là chuyện gì mới lạ, bởi vì không hiểu nghề, đôi khi bọn họ sẽ đưa ra những quyết định khiến người ta khó hiểu.

Giáo sư Phương nghe một số chuyên gia tranh luận, có chút mệt mỏi, ông bất lực nhìn sang Trưởng phòng Bùi ngành văn hóa thành phố Trường Ninh, trên mặt không giấu được vẻ bất mãn.

Trưởng phòng Bùi chỉ là một người làm công việc hành chính, ban đầu ông ấy định giới thiệu Giáo sư Phương với một số chuyên gia khảo cổ để bọn họ làm quen với nhau. Sau đó, ông ấy sẽ dẫn Giáo sư Phương đi xem hộp sọ được bảo quản, rồi hẹn Giáo sư Phương về địa điểm phục hồi khuôn mặt và những việc cần phối hợp.

Ai ngờ, những chuyên gia khảo cổ này đều có tính khí, ai cũng không nghe lời ông ấy.

Hòa hợp thân thiện? Không có đâu...

Bây giờ chuyện này bế tắc, ngay cả Giáo sư Phương cũng tỏ vẻ không hài lòng, ngoài việc mỉm cười lịch sự, thỉnh thoảng lại hòa giải, ông ấy cũng không thể làm gì khác.

Những chuyên gia lớn này đều không thuộc quyền quản lý của thành phố Trường Ninh, tranh cãi thì ai cũng không chịu ai, tranh cãi gay gắt thì có một chuyên gia còn đứng dậy chỉ thẳng vào mũi chuyên gia khác mà chửi mắng. Khi chửi còn dẫn chứng, khiến Lâm Linh phải thán phục, không thể dễ dàng xúc phạm văn nhân, bởi vì bọn họ chửi người không có lời tục tĩu, nhưng có thể hạ thấp người khác xuống mức chó cũng không bằng.

Giáo sư Phương đứng dậy, lịch sự nói với Trưởng phòng Bùi: "Trời quá nóng, tôi hơi khó chịu, ra ngoài đi dạo một chút." Ông vừa bước ra ngoài, Trưởng phòng Bùi liền theo sau, đi đến hành lang, Giáo sư Phương mới nói: "Trưởng phòng Bùi, trước khi tôi đến, các người chưa nói rõ ràng chuyện này."

"Tôi vốn nghĩ có cơ hội phục dựng khuôn mặt cho xác cổ là điều rất ý nghĩa, nên tôi đã đồng ý ngay khi nhận được lời mời. Nhưng tôi không ngờ các chuyên gia khảo cổ này lại có nhiều tranh cãi về chủ nhân của ngôi mộ đến vậy, vượt xa dự đoán của tôi. Nếu biết trước, tôi có thể sẽ xem xét lại lời mời này."

"Công việc phục dựng khuôn mặt của xác cổ này sẽ mất rất nhiều thời gian, ít nhất là hai mươi ngày, nhiều nhất là hai tháng. Tiền thù lao của tôi không hề thấp, các người biết điều đó. Tôi chủ yếu lo lắng công việc phục dựng sẽ bị gián đoạn giữa chừng, phía bên thành phố Trường Ninh các người lại hối hận, cảm thấy không đáng, rồi lại truyền ra những lời không hay."

"Vì vậy, các người nên đánh giá lại, để chắc chắn, cứ chờ cho đến khi các chuyên gia khảo cổ nghiên cứu rõ ràng rồi hãy quyết định có nên làm hay không."

Một người Trưởng phòng Bùi không thể quyết định được, ông ấy mở miệng, ngại ngùng nói: "Giáo sư Phương, chuyện này là chúng tôi chưa sắp xếp tốt. Vậy này, ngài cứ về khách sạn chờ tin, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo ngay."

Giáo sư Phương vẫn cảm thấy không vui, "Được, tôi có thể không ở đây quá lâu, nếu thực sự cần tôi, các người cũng có thể thực hiện các phép đo chi tiết cho từng bộ phận của hộp sọ theo yêu cầu của tôi, đồng thời chụp ảnh từ nhiều góc độ, gửi những bức ảnh đã chụp cho tôi, nếu những công việc này được thực hiện tốt, tôi sẽ không cần phải đến đây thêm lần nào nữa."

Trưởng phòng Bùi đồng ý, Giáo sư Phương định đưa Lâm Linh đi, nhưng cả hai chưa kịp đi thì Phó cục trưởng Mễ đã xuất hiện ở hành lang.

Lúc nãy ông ấy đã đi theo, lời nói của Giáo sư Phương và Trưởng phòng Bùi, chắc ông ấy cũng nghe được một ít.

"Giáo sư Phương, đừng vội đi, chúng ta nói chuyện đã."

Phó cục trưởng Mễ rất lịch sự, cười bước đến trước mặt Giáo sư Phương, "Tôi đã nghe danh Giáo sư Phương từ lâu, nhưng tiếc là chưa có dịp gặp mặt."

"Lần này tôi cũng nghe nói ông đến thành phố của chúng tôi để làm công việc phục dựng khuôn mặt từ hộp sọ, nên tôi đặc biệt đến xem."

"Chúng ta ta đều là người quang minh lỗi lạc không nói mấy lời không rõ ràng, là thế này, thành phố của chúng tôi có một vụ án, liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người. Kẻ g.i.ế.c người sau khi g.i.ế.c người đã phóng hỏa thiêu hiện trường, ngọn lửa rất lớn, dẫn đến một phần xương của nạn nhân bị than hóa, chỉ còn lại hộp sọ và một số mảnh xương vụn, xương chậu cũng mất một phần."

"Đến nay chúng tôi vẫn chưa xác định danh tính của nạn nhân này, chắc Giáo sư Phương biết, xương đã bị cháy không thể làm xét nghiệm DNA được, vì vậy tôi muốn mời ông giúp đỡ, phục dựng khuôn mặt cho nạn nhân này."

Bình Luận (0)
Comment