Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 314

Chưa ăn hết món bạch tuộc viên, Lâm Linh đã nhận được tin nhắn từ La Chiêu: "Sáng nay Lộ Hàn Xuyên đã về Giang Ninh, tối nay anh sẽ đến thăm cậu ấy, em có muốn đi không?"



Lâm Linh đã mua xong quà, tất nhiên là sẽ đi. Hai người quyết định thời gian xong, Lâm Linh mới cầm đồ về nhà.

Đúng 5 giờ chiều, La Chiêu đến đón Lâm Linh, bọn họ cùng nhau đến căn nhà Lộ Hàn Xuyên ở. Vì Lộ Hàn Xuyên bị thương, không muốn giáo sư Quách biết, nên anh không về khu nhà ở Đại học Giang Ninh dưỡng thương.

"Lại còn mang quà nữa, khách sáo như vậy!" Người mở cửa là Ngô Thành.

La Chiêu cũng quen anh áy, nói chuyện tự nhiên: "Họ hàng ở quê gửi cho tôi không ít thịt hun khói, tôi ăn không hết, nên mang một ít qua, cũng mua thêm vài loại trái cây, đều không phải đồ quý giá gì."

Lộ Hàn Xuyên cũng đi ra, trên người anh đang thắt một chiếc tạp dề, mặc áo phông ngắn tay và quần thể thao rộng, vẻ mặt đã hồi phục như bình thường.

La Chiêu thấy anh xuất hiện, quan sát kỹ lưỡng, "Nhìn cũng ổn, có thể đi lại rồi à?"

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là vài vết thương nhỏ, vào đi." Rõ ràng Lộ Hàn Xuyên không muốn nói nhiều về vết thương của mình.

Tuy La Chiêu rất tò mò, nhưng anh ấy biết đâu là chuyện nên hỏi và đâu là không nên hỏi. Anh ấy cười cười, cúi đầu, cùng Lâm Linh thay dép.

"Lộ đội, chúc mừng anh đã hồi phục,em mua một ít quà nhỏ cho anh, không có gì giá trị lắm, anh đừng ghét bỏ."

Lâm Linh đưa cho anh một hộp được bọc bằng giấy cứng nhiều màu, Ngô Thành chủ động tiến lên, giúp Lộ Hàn Xuyên nhận lấy, hỏi một cách niềm nở: "Tiểu Lâm, đây là gì vậy?"

"Mở ra xem thì biết, chỉ là một cái hộp đựng đồ nhỏ, có cả nam lẫn nữ, mua ở quảng trường sáng tạo Cửu Cửu."

Nghe nói có thể mở, đầu tiên Ngô Thành liếc nhìn Lộ Hàn Xuyên, thấy anh không có ý kiến gì, anh ấy lập tức mở lớp giấy gói màu bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp được bọc trong màng mềm bên trong.

Chiếc hộp gỗ tinh xảo cao khoảng 18 cm, được chia thành ba tầng, mỗi tầng đều có một số ô vuông lớn nhỏ, có thể đựng một số vật dụng nhỏ, rất thích hợp để cất giữ.

"Cũng không tệ nha, trông giống như hộp sơn mài. Anh đã nhìn thấy đồ sơn mài ở chỗ Lộ đội, anh thấy nó khá giống với cái này."

Lâm Linh cười nói: "Làm sao có thể giống được? Khác nhau nhiều lắm. Đồ sơn mài trong tay Lộ đội chắc chắn rất có giá trị, làm rất tốn thời gian, thời xưa chỉ có quý tộc mới dùng được."

"Em không có tiền để mua loại đồ đó, cái này chỉ là hàng nhái, thuộc loại đồ thủ công, chưa đến một trăm tệ." Rõ ràng Ngô Thành không biết giá trị thực sự của sơn mài, anh ấy kinh ngạc hỏi Lộ Hàn Xuyên: "Cái đồ của cậu đắt vậy sao? Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, lần trước tôi không cẩn thận đánh rơi nó xuống đất, may mà không bị vỡ. Nếu vỡ thì tôi lấy đâu ra tiền để bồi thường?"

"Không phải là đồ sứ, làm sao dễ vỡ được?" Lộ Hàn Xuyên thờ ơ nói. Những món đồ cổ dễ bị hư hỏng, anh cũng sẽ không tùy tiện lấy ra.

Anh nhận lấy cái hộp từ tay Ngô Thành, cố gắng kiềm chế cảm giác tê nóng nóng trên tai, liếc nhìn Lâm Linh, nhưng cũng không nhìn lâm.

Bây giờ gặp lại Lâm Linh, anh không còn thoải mái như trước khi ở bên cô nữa. Khoảng cách giữa hai người chỉ cần gần lại một chút, cơ thể anh đã bắt đầu nóng lên. Lần trước là ở bệnh viện, giờ Lâm Linh lại đến thăm anh thêm một lần nữa.

Lần trước anh có thể giải thích là tình cờ, nhưng lần này anh không thể tự lừa dối mình nữa.

Anh cố gắng kiềm chế những cảm giác hỗn loạn này, cười nhẹ, nói với Lâm Linh: "Trong ngăn kéo có để khá nhiều thứ, hơi lộn xộn, lát nữa anh sắp xếp lại, cái hộp này vừa khé dùng đến, cảm ơn em."

Trước khi chọn quà Lâm Linh cũng không biết nên mua gì cho anh, đi dạo nửa con phố, nhìn thấy chiếc hộp giả sơn mài này, cô thấy cũng được, nên đã mua.

Cô cười nói: "Dùng được là tốt rồi, em còn sợ anh không thích, để đó lại lãng phí chỗ."

Nói đến đây, mấy người đã vào phòng khách, Lâm Linh hít hít mũi, "Món ăn đã làm xong rồi à? La đội, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi."

La Chiêu cười gật đầu, đi vào bếp xem. Lâm Linh cũng theo sau, trong bếp còn có hai thành viên của đội phòng chống buôn lậu, một người đang bận rộn thái rau củ, một người đang cầm bát đũa.

Ngô Thành theo vào, chỉ vào mấy món ăn bày trên bếp, nói: "Tổng cộng tám món ăn, Lộ đội nấu ba món, còn lại là tôi cùng hai thằng nhóc này chuẩn bị. Các món đặc sản của nhiều nơi đều có, lát nữa mọi người cùng nếm thử, xem món nào ngon nhất."

Lâm Linh không thích ăn thịt lắm, nhưng món cá kho chua ngọt, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm thơm như vậy, cô vẫn thích. Cô liền hỏi: "Món này trông ngon đấy, ai nấu?"

Ngô Thành cười gian xảo, liếc nhìn Lộ Hàn Xuyên: "Là Lộ đội nấu, nghe nói món này chua ngọt, các cô gái đều thích."

Lâm Linh:...

Lộ Hàn Xuyên trừng mắt nhìn Ngô Thành: "Anh nhiều chuyện quá, đi múc cơm đi, sắp ăn cơm rồi."

Lúc này đã gần sáu giờ, đã đến giờ ăn tối, Ngô Thành vội vàng chỉ huy hai đội viên mang hết thức ăn lên bàn.

La Chiêu nhìn chiếc tạp dề buộc quanh quần thể thao của Lộ Hàn Xuyên, nói: "Cậu vẫn chưa khỏi hẳn, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Toi cũng biết nấu ăn, có thể chờ tôi đến rồi mọi người cùng làm."

Lộ Hàn Xuyên bị thương, sau khi xuất viện đã phục hồi khá nhiều, đi lại gần như không còn cảm thấy khó chịu. Nhưng loại thương tích này tạm thời vẫn chưa thể kéo giãn hoặc ép mạnh, vì vậy nếu anh không làm việc gì, thì chỉ có thể nằm một chỗ.

Anh thờ ơ nói: "Mấy ngày nay tôi nằm đủ rồi, không bằng vận động một chút. Chấn thương này cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, cũng đang rảnh, nên tôi tranh thủ làm luôn."

Bình Luận (0)
Comment