Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 397

Tất cả cảnh sát hình sự đều cúi đầu, lật xem những báo cáo trong tay, nét mặt của mọi người đều rất nghiêm trọng. Ai cũng biết vụ án này là vụ án lớn.

Đội trưởng đội 5 là một cảnh sát lão luyện, ông nhìn về phía La Chiêu, "Chi đội trưởng La, chúng ta đã phát hiện ra thông tin DNA của những đứa trẻ và cô gái mất tích, vậy có nên liên lạc với cơ quan phòng chống bắt cóc không?"

Mọi người đều biết cơ quan phòng chống bắt cóc có nhiều thông tin hơn về người bị lừa bán từ khắp nơi trên đất nước.

Còn Giang Ninh chỉ thu thập được một phần thông tin về những người mất tích trong địa phương. Về mặt này, lượng thông tin của bọn họ không thể so sánh được với cơ quan phòng chống bắt cóc của bộ, bởi vì trọng tâm của bọn họ khác nhau.

La Chiêu gật đầu, sau đó nói với Đội trưởng đội 5: "Lão Tùy, nhiệm vụ liên lạc đến cơ quan phòng chống bắt cóc giao cho ông, ông thấy sao?"

"Nếu có thể xác định được vị trí của những người mất tích, cần giải cứu, chúng ta cũng có thể phối hợp hành động với cơ quan phòng chống bắt cóc."

"Được, tôi sẽ làm việc này ngay." Đội trưởng Tùy rất vui vẻ đồng ý.

Trong khi những cảnh sát hình sự họp, Lâm Linh và Lý Nhuệ cùng những người khác ở lại văn phòng nghỉ ngơi, gần đây bọn họ đều làm thêm giờ, về nhà rất muộn. Lâm Linh đã nhiều ngày không gặp Lộ Hàn Xuyên.

Hôm nay cuối cùng cũng nộp báo cáo, chỉ còn kết quả xét nghiệm vảy da, kết quả đó ra là trực tiếp giao cho La Chiêu, vì vậy tạm thời mấy người bọn họ không có việc gì, có thể nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại, ngay cả khi không cho bọn họ nghỉ ngơi, Lâm Linh và lão Chu cũng đã chịu không nổi. Lúc này Lâm Linh nằm sấp trên bàn làm việc, lúc La Chiêu họp, cô ngủ gà ngủ gật một lúc. Khi tỉnh dậy, trong phòng ngoài cô ra chỉ còn lại Từ Diệc Dương ngồi yên lặng.

Lâm Linh che miệng ngáp, tỉnh táo hơn nhiều. Cô nhận thấy Từ Diệc Dương đang lật xem một cuốn sách, dù không gần lắm nhưng Lâm Linh nhận ra đó là một cuốn sách về khoa học điều tra.

Kể từ khi cô đến chi đội, cô và Từ Diệc Dương chưa bao giờ nói chuyện tử tế. Lúc này xung quanh không có ai, Lâm Linh suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng hỏi: "Anh Từ, trước đây anh ở trong đội đặc nhiệm, có thể hỏi lý do vì sao anh đến chi đội của chúng tôi không?"

Mặc dù giao tiếp giữa hai người rất ít, nhưng cô cảm nhận được Từ Diệc Dương là người có tâm lý ổn định, không dễ nổi nóng, vì vậy cô muốn hỏi gì thì hỏi.

Quả nhiên Từ Diệc Dương không tỏ ra khó chịu, ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi nói: "Lý do rất đơn giản, bị thương, không phù hợp ở lại đó nữa."

Lâm Linh hiểu rồi, loại đơn vị đó yêu cầu rất khắt khe về thể chất của chiến sĩ, chỉ cần có vấn đề nhỏ là phải xuất ngũ.

Đôi mắt của Từ Diệc Dương vẫn không rời khỏi cuốn sách, lúc này Lý Nhuệ cũng đi vào, sau lưng anh ta còn có Diêu Tinh và Cố Từ, Lâm Linh liền không hỏi thêm nữa. Kể từ khi Lý Nhuệ đến, Diêu Tinh và Cố Từ đều rất nhiệt tình với anh ta, hai người bọn họ còn lấy được danh sách sách giáo khoa toán cao cấp của Lý Nhuệ, cả hai đều mua sách, có vẻ là thực sự muốn học.

Mấy người bọn họ có thể hòa hợp, Lâm Linh rất vui mừng, chờ Lý Nhuệ ngồi xuống, cô liền hỏi: "Các anh vừa đi đâu vậy?"

"Không đi đâu, chỉ ra ngoài đi dạo. Ngồi trong văn phòng mãi, lưng cứng đơ."

Nói đến đây, Lý Nhuệ lại kéo ghế của mình đến cạnh bàn làm việc của Lâm Linh, nói: "Tiểu Lâm, tháng sau con trai của pháp y Cúc kết hôn, em có đi không?"

"Pháp y Cúc à? Vậy thì phải đi chứ. Nếu ông ấy gửi thiệp mời cho em thì em đi."

Lâm Linh đã hợp tác với pháp y Cúc nhiều năm, tình cảm không tệ, cô vẫn rất muốn đi.

Lý Nhuệ lại nói: "Vợ của Chi đội trưởng La dự sinh vào khoảng thời gian trước và sau Tết Nguyên Đán, sau khi đứa trẻ sinh ra, chúng ta còn phải đi uống rượu đầy tháng đúng không?"

Lâm Linh sững sờ. "Sao anh biết hết vậy? Chi đội trưởng La cũng không nói với em. Anh nhắc mới nhớ, chị dâu có bầu lâu rồi."

Mọi người trong chi đội Nam Tháp đều biết La Chiêu đã kết hôn với cô gái mà mẹ anh giới thiệu hai năm trước. Cô ấy làm việc tại Cục giá cả, cách đây bốn năm, mẹ La Chiêu đã giới thiệu hai người bọn họ với nhau, Lý Nhuệ còn xúi giục La Chiêu hẹn hò với cô gái đó.

Nhưng lúc đó La Chiêu không có tâm trí đó, ai ngờ hai năm sau, hai người bọn họ lại gặp nhau, còn kết hôn.

Đến nay, hai người đã kết hôn hơn một năm, tính ra cũng sắp có con rồi.

Thực ra, cả Lâm Linh và Lý Nhuệ đều rất tò mò về lý do hai người tình cờ gặp nhau. Bọn họ đã bí mật suy đoán một số khả năng, thậm chí cả chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng miệng của La Chiêu quá kín, dù hỏi thế nào anh ấy cũng không nói một lời, khiến Lâm Linh và Lý Nhuệ không có cách nào.

Nhìn hai người nói chuyện phiếm, Từ Diệc Dương không có phản ứng gì, ngược lại Diêu Tinh và Cố Từ lại nghe rất vui. Về chuyện riêng tư của Chi đội trưởng, những thực tập sinh như bọn họ cũng rất tò mò.

Diêu Tinh biết lương của cảnh sát hình sự của chi đội cục cảnh sát là khoảng bao nhiêu, cậu tính toán trong lòng, sau đó chọc khuỷu tay Lý Nhuệ: "Vậy trong hai tháng hai người cần chuẩn bị tiền lì xì không ít, nếu còn phải lo chuyện khác, có thể thiếu tiền hay không?"

Lý Nhuệ hỏi ngược lại lại: "Nếu tôi thiếu tiền thì cậu có cho mượn không?"

"Dĩ nhiên là cho mượn rồi, chỉ là tôi cũng không có nhiều tiền. Cho mượn vài trăm, một hai nghìn thì không sao, còn nếu mượn vài nghìn thì tôi phải xin phép ba mẹ."

Gia đình cậu dạy dỗ rất nghiêm khắc, bản thân còn chưa kiếm tiền, hiện tại vẫn đang dùng tiền ba mẹ cho. Tiền lẻ thì không thiếu, nhưng tiền lớn thì thật sự không có.

Bình Luận (0)
Comment