Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 543

La Chiêu tức giận dùng ngón tay chỉ vào trán cô: "Được rồi, anh mua thêm cho em một ít đồ ăn vặt nữa."

Lâm Linh không còn đùa với anh nữa, quay đầu nói với hai tổ trưởng: "Lúc nãy Chi đội trưởng La đã nói với tôi, vụ án này có thể là do ai đó cố tình nhắm vào Cục cảnh sát chúng ta, hoặc chính xác hơn là nhắm vào chi đội của chúng ta. Mục đích chính là khuấy cho nước đục thêm."

"Đối với chúng ta, đây là sự khiêu khích, là điều chúng ta không thể tha thứ. Vì vậy, Chi đội trưởng La quyết định trong thời gian tới sẽ điều tra nghiêm ngặt vụ án này. Lát nữa sẽ họp, hai tổ trưởng chắc chắn phải tham dự."

Hai tổ trưởng nghe nói La Chiêu muốn đối phó với người này, tinh thần đều phấn chấn lên, Tổ trưởng Tùy lên tiếng trước: "Chi đội trưởng La, có việc gì cần chúng tôi làm, anh cứ nói."

"Đương nhiên là có việc phải làm, trước tiên hai người cứ tạm gác lại những vụ án không quá khẩn cấp, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt đi." La Chiêu nói.

Nói đến đây, điện thoại của lão Dương gọi đến, La Chiêu nghe máy nói vài câu, lập tức cúp máy, sau đó anh ấy nói: "Lão Dương đã trở về, chúng ta cùng đi họp, Tiểu Lâm em cũng tham gia."

“Từ sáng đến giờ, đội hình anh trinh sát bên kia vẫn luôn theo dõi camera, tìm kiếm tung tích của mấy người này khắp thành phố, nếu có phát hiện gì, bọn họ sẽ báo cáo ngay lập tức.” Vài người vừa đi vừa nói, hướng về phía phòng họp.

Không lâu sau, các tổ trưởng của chi đội đều đến, mỗi tổ còn có khá nhiều cảnh sát hình sự. Trong thời gian ngắn, phòng họp đã ngồi kín chỗ, cả những chiếc ghế kê sát tường cũng đầy người.

Mọi người đều nghe nói pháp y Kỳ của chi đội bị tố cáo, tạm thời đình chỉ công tác, ai nghe xong cũng thấy ấm ức trong lòng?

Vì vậy, ai có thể đến đều đến, đều muốn nghe xem lãnh đạo nói gì trong cuộc họp.

Phải nói, nếu La Chiêu xử lý không tốt chuyện này, vậy nhất định sẽ làm lạnh lòng một số cảnh sát già có thâm niên trong cục.

Tuy nhiên, may mắn thay, trước khi La Chiêu vào phòng họp, mọi người đều nghe được một số thông tin, biết La Chiêu, người mới được thăng chức lên làm Chi đội trưởng chưa lâu, có thái độ khá cứng rắn, không định để mặc cấp dưới của mình bị vu oan.

Vài phút sau, cuối cùng La Chiêu cũng đi vào. Đi cùng anh ấy còn có Lộ đội Lộ Hàn Xuyên của đội chống buôn lậu của Cục cảnh sát thành phố. Còn Lâm Linh và tổ trưởng Tùy cùng những người khác, trước khi cuộc họp bắt đầu đã tìm chỗ ngồi cho mình.

Trong sự nhường nhịn của mọi người, Lộ Hàn Xuyên ngồi cạnh tổ trưởng Tùy, cũng ngồi đối diện chéo với Lâm Linh, tuy nhiên lúc này hai người chỉ có thể thoáng nhìn nhau một cái rồi lập tức lảng tránh tầm mắt, nhìn về phía La Chiêu đang ngồi ở vị trí chủ tịch.

La Chiêu cầm chiếc bình giữ nhiệt ngồi xuống, khẽ ho một tiếng, rồi nói với lão Dương: “Về mấy nghi phạm trong vụ án trộm cắp xe hơi, anh nói về kết quả điều tra được đi.”

Công tác thẩm vấn lần này chủ yếu do lão Dương dẫn đầu, vì vậy ông nắm bắt thông tin nhiều nhất. La Chiêu bảo ông nói, ông cũng không từ chối, cầm bút, viết vài chữ lên bảng trắng.

“Theo lời khai của Khỉ Tử và đồng bọn của tên đó, những kẻ đồng phạm của vụ án cướp xe ở Giang Ninh lần này còn có ba người, một người tên Hoàng Tam, trước đó đã rơi từ tầng cao xuống ở đường Tân Hối. Nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh ta vẫn đang được điều tra, hiện tại nghi ngờ là bị người ta đẩy xuống lầu.”

“Còn hai người nữa chưa bị bắt, một người tên lão Câu, người còn lại Tiểu Thượng.”

“Hai người này có thân phận đặc biệt, lão Câu không tham gia vào việc trộm cắp và cướp xe hơi, hắn chủ yếu phụ trách vận chuyển một phần xe hơi ra nước ngoài, cụ thể vận chuyển đến đâu, đám Khỉ Tử cũng không rõ lắm. Lão Câu ít khi giao tiếp với bọn chúng, thường chơi với Tiểu Thượng. Đợt này dược liệu đều do lão Câu mang đến.”

“Còn Tiểu Thượng, Khỉ Tử nói có thể là họ hàng với ông chủ lớn, dễ gần hơn lão Câu, hơi lười biếng, tiêu tiền hoang phí. Người rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, vóc người trung bình, hơi gầy, da trắng.”

“Người này tò mò về nhiều chuyện, còn theo bọn chúng làm vài vụ án. Nhưng sau khi làm vài vụ, Tiểu Thượng chán, không tham gia vào các vụ án khác nữa.”

“Khỉ Tử, Lão Kim và Hoàng Tam thường ở chung với nhau, những vụ trộm cắp xe hơi ở đây chủ yếu do ba người bọn chúng làm, Tiểu Thượng theo làm bốn lần.”

“Tiểu Thượng và lão Câu có nơi ở riêng, ở đâu đám Khỉ Tử cũng không biết…”

Lão Dương nói, các cảnh sát hình sự bên dưới nghe rất chăm chú, đợi ông nói xong, La Chiêu hỏi thẳng Lâm Linh: “Hang ổ mà Khỉ Tử và những người khác thường ở đã tìm được rồi, em và lão Khâu đã khám nghiệm hiện trường, có kết quả từ thông tin DNA thu thập được từ hiện trường chưa?”

Lâm Linh lấy một tờ giấy từ trong tập tài liệu, gật đầu, nói: “Khoảng hai giờ chiều, Trung tâm kiểm tra DNA đã gửi kết quả kiểm tra. Kết quả kiểm tra DNA thông thường đều có trong bản báo cáo này, thông tin DNA của năm người đều có, nhưng hiện tại chỉ có thể khớp với hai người bị bắt và Hoàng Tam đã chết, vẫn chưa thể tìm được lão Câu và Tiểu Thượng thông qua báo cáo này.”

“Nhưng em có một bản báo cáo đặc biệt, nội dung ghi trong bản báo cáo này liên quan đến thông tin tộc quần* của nghi phạm, cũng được phân tích từ thông tin DNA. Sau khi phân tích, em cho rằng tộc quần mà nghi phạm này thuộc về một thị trấn nhỏ ở huyện Lạp Cống, một huyện thuộc vùng Tây bộ, độ cao trung bình so với mặt nước biển của huyện này trên hai nghìn mét.”

*là một thuật ngữ chỉ các nhóm người có chung nguồn gốc, văn hóa, ngôn ngữ và các đặc điểm khác. Đây là một khái niệm quan trọng trong nghiên cứu nhân chủng học, xã hội học và nhân học
Bình Luận (0)
Comment