Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 604

Chiều hôm đó, Lâm Linh mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn đến thăm Giáo sư Phương. Sáng hôm sau, cô dẫn theo một mấy người trẻ tuổi của tổ 8 lên đường, đích đến là thành phố Dư Khánh.

Trước khi khởi hành, Diêu Tinh đã quyết tâm dù phải nài nỉ van xin, cậu cũng sẽ yêu cầu Lâm Linh cho cậu đi cùng đến Dư Khánh. Không ngờ, cậu chưa nói gì, Lâm Linh đã bảo cậu mang theo xe lăn rồi đi cùng.

Tất nhiên Diêu Tinh mừng rỡ khôn xiết, không lâu sau khi xuất phát, cậu hỏi Lâm Linh về vụ án: "Cô giáo, gia đình của người c.h.ế.t Chương Kim Bằng làm nghề gì vậy ạ?"

Lâm Linh nói: "Gia đình hắn mở một cửa hàng tổng hợp ở thị trấn Chu Sa, thuộc thành phố Dư Khánh. Cửa hàng đã mở từ rất lâu rồi, có thể coi là người giàu có trong thị trấn."

"Thường ngày người này cũng không có danh tiếng tốt, nói tóm lại chính là bắt nạt kẻ yếu, làm không ít chuyện khi dễ người khác, đây là một số thông tin mà cảnh sát Dư Khánh thu thập được sau khi điều tra."

Diêu Tinh nói: "Nếu vậy, kẻ thù tiềm ẩn của hắn sẽ không ít. Chẳng biết ai bị hắn bắt nạt muốn g.i.ế.c hắn."

Lâm Linh nói: "Đúng vậy, hiện tại chưa xác định được người g.i.ế.c hắn là người quen hay không. Nếu là người quen, có thể liên quan đến những việc xấu mà hắn đã làm trước đây."

Cố Từ hỏi: "Cô giáo, những người xung quanh nhà và nơi làm việc của hắn có biết hắn bị bệnh tâm thần không?"

"Không biết, hắn ít khi phát bệnh. Thi thoảng xuất hiện bất thường, gia đình hắn sẽ tìm lý do để lấp liếm. Bình thường nhìn hắn cũng rất bình thường, có lẽ người bình thường sẽ không nghĩ đến điều đó." Lâm Linh đã trao đổi với Chi đội trưởng Liễu của Dư Khánh, nên nắm rõ tình hình cơ bản của vụ án.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, khi đến thành phố Dư Khánh thì đã là 3 giờ chiều. Nhìn đồng hồ, Lâm Linh đột nhiên hỏi Từ Diệc Dương: "Anh Từ, lão Dương nói anh cũng là bản đồ sống, vậy anh thấy từ đây đến thị trấn Chu Sa mà chúng ta muốn đến còn bao xa?"

Từ Diệc Dương nhìn cột mốc biên giới cách đường cao tốc không xa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không xa lắm, khoảng 15 dặm, nếu đi ngay bây giờ thì lát nữa sẽ đến."

Diêu Tinh lập tức hứng thú, nói: "Cô giáo, nếu gần như vậy, không bằng chúng ta giả thành người lạ đi đến chỗ đó dạo một vòng. Ở nông thôn, cửa hàng chính là nơi náo nhiệt nhất, cũng tương đương với trung tâm tình báo của Tinh lập tức hứng thú, nói: "Cô giáo, nếu gần như vậy, không bằng chúng ta giả thành người lạ đi đến chỗ đó dạo một vòng. Ở nông thôn, cửa hàng chính là nơi náo nhiệt nhất, cũng tương đương với trung t

Chu Sa.

Nghĩ đến nhiệm vụ không lâu nữa phải đến tỉnh Z, Lâm Linh nghĩ, chi bằng nhân lúc này để hai người bọn họ rèn luyện.

thôn trấn."

Lâm Linh cũng có ý định này, nếu không, cô sẽ không đặc biệt hỏi về khoảng cách từ đây đến thị trấn Chu Sa.

Nghĩ đến nhiệm vụ không lâu nữa phải đến tỉnh Z, Lâm Linh nghĩ, chi bằng nhân lúc này để hai người bọn họ rèn luyện.

Cách rèn luyện tốt nhất là đặt bọn họ vào vị trí của người phụ trách vụ án, để bọn họ chủ động suy nghĩ, nên tìm manh mối theo hướng nào.

Ý tưởng của Diêu Tinh lúc nãy thực sự là một biểu hiện rất tốt, tất nhiên Lâm Linh sẽ không kìm hãm sự nhiệt tình của cậu. Cô nói: "Được, chúng ta đi cùng nhau. Diêu Tinh, việc thu thập thông tin, phân tích vấn đề giao cho cậu và Cố Từ, cậu thấy thế nào? Tôi và anh Từ có thể phối hợp với hai người."

"Cô giáo, cô thực sự muốn làm như vậy sao? Cô giáo không sợ chúng em làm hỏng chuyện à?"

Trước đây Diêu Tinh đều theo lão Dương và Lâm Linh phá án, cô giáo bảo làm gì thì làm, thực ra trong lòng cậu cũng mong muốn được chủ động phá án.

Lý do cậu hỏi lại là sợ mình và Cố Từ không làm tốt việc, ảnh hưởng đến tiến độ phá án.

Lâm Linh lại nói: "Để cậu làm thì làm đi, đừng có lề mề. Bình thường cậu không phải rất giỏi giao tiếp với người khác sao? Cậu phải tin tưởng bản thân, nhất định cậu có thể kết thân với những ông lão bà lão trong thôn. Có Cố Từ hỗ trợ, sẽ an toàn hơn."

Diêu Tinh thực sự rất thích nghe những lời này, cậu không nói thêm lời nào, kéo Cố Từ đi bàn bạc. Chưa đầy mười phút, ngay cả thân phận, lai lịch của mấy người bọn họ cũng bịa ra được mấy bộ.

Kế hoạch đầu tiên, danh tính của chúng ta là một nhóm tìm người thân. Kế hoạch thứ hai, chúng ta là họ hàng của ông chủ mỏ than đá, đến đây muốn mua đất...

Lâm Linh nghe hai thanh niên lên kế hoạch, không nhịn được cười, nghĩ thầm bọn họ bịa chuyện cũng thật ra dáng. Cho dù giả vờ là người tìm người thân, hay giả vờ là con cái của ông chủ mỏ than đá đến mua đất, cũng không dễ khiến người ta nghi ngờ, dễ dàng tìm hiểu mọi chuyện.

Lâm Linh nghe xong kế hoạch của bọn họ, cười nói: "Cả hai đều rất tốt, sau này làm việc có thể áp dụng trực tiếp."

Cố Từ lại nói: "Vẫn là dùng danh nghĩa tìm người thân để tìm hiểu đi."

Diêu Tinh sững sờ: "Tại sao?"

Cố Từ giải thích: "Bởi vì chúng ta không rõ nề nếp, bầu không khí ở đây, nếu nề nếp không tốt, chúng ta đột ngột giả vờ thành đại gia, ngược lại sẽ không an toàn, sợ bị người ta coi như miếng mồi ngon. Chuyện lần trước cậu quên rồi sao?"

"Bây giờ trong số chúng ta, chỉ có anh Từ có khả năng chiến đấu, ba chúng ta không đánh được. Vì vậy các kế hoạch khác tạm thời giữ lại, cứ nói chúng ta đến tìm người thân, như vậy cho dù có người có ý đồ gì, cũng sẽ kiêng dè."

Nghĩ đến việc bọn họ từng gặp phải cướp giết, Diêu Tinh cũng cảm thấy những lời của Cố Từ rất có lý. Nên nghe lời lúc nào thì nên nghe lời lúc đó, cho nên Diêu Tinh nói: "Được, cứ làm theo lời của lão Cố."

Lúc này phía trước xe xuất hiện một tiệm cơm treo bảng hiệu: Tiệm cơm Chu Sa Nhất.

Tiệm cơm này nằm ngay bên đường, có mấy chiếc xe tải lớn đậu ở bãi đỗ xe rộng rãi, có thể thấy được, đây là nơi dành cho các tài xế lái xe đường dài ăn uống. Cách thị trấn còn một đoạn.

Xe tiếp tục chạy khoảng mười phút, liền đến thị trấn Chu Sa. Diêu Tinh kéo cửa xe xuống, nhìn những cửa hàng phân bố dọc đường phố xung quanh. Những cửa hàng này đều nằm trên con phố chính của thị trấn, ước chừng đây là trung tâm của cả thị trấn Chu Sa.
Bình Luận (0)
Comment