Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Chương 91

Nhìn vào mức độ nỗ lực này, có vẻ như cô vẫn chưa nản lòng trong việc học, vậy ông có nên đồng ý với cô không?

Thầy Uông đang suy nghĩ, thì có một vài lãnh đạo nhà trường đi ngang qua hành lang, bọn họ còn liếc nhìn vào lớp 8 lúc đi qua.

Thầy Uông vội vàng đi ra ngoài, thấy Hiệu trưởng Lữ cũng có mặt, ông liền lịch sự chào hỏi ông ấy.

Lúc này, Hiệu trưởng Lữ đang đứng ở cửa sau, ánh mắt lướt qua các học sinh, rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Linh đang ngồi cạnh Hồ Dương.

Lúc này, hình như Lâm Linh không có gì khác biệt so với các học sinh xung quanh, điều này khiến Hiệu trưởng Lữ có phần băn khoăn, cảm giác này khác xa so với những gì ông nhìn thấy vào tối hôm trước.

Ông nhớ lại khi ông đang ăn tối ở đó, thì đội trưởng cảnh sát hình sự lại tỏ ra lịch sự và tôn trọng với Lâm Linh. Mối quan hệ của hai người có chút đặc biệt, không giống như người yêu, cũng không giống như người thân, nói không rõ là sao, chỉ cảm thấy đội trưởng cảnh sát hình sự rất coi trọng Lâm Linh.

Ông cũng chỉ tò mò một chút, chứ không nghĩ ngợi nhiều. Trong những năm qua, rất nhiều học sinh tốt nghiệp từ trường ông đã thành tài, ở nhiều ngành nghề khác nhau, có người trở thành lãnh đạo thành phố, cũng có người vào các cơ quan nghiên cứu hàng đầu, Lâm Linh khá đặc biệt, nhưng cũng không đặc biệt đến mức khiến ông phải quan tâm quá nhiều.

Đi từ cửa sau ra, ông tiện miệng hỏi thầy Uông: "Học sinh mới chuyển đến lớp của ông, bây giờ học hành thế nào?"

Lúc Lâm Linh chuyển trường, ba cô đã đưa cô đến gặp hiệu trưởng, vì vậy Hiệu trưởng Lữ biết Lâm Linh và biết điểm đầu vào của cô.

Thầy Uông vội nói: "Học sinh đó tiến bộ rất nhiều, lúc nhập học là học sinh cuối bảng, kỳ thi tháng trước xếp thứ 7 trong lớp 8, tổng điểm là 571."

Ông vừa dứt lời, không chỉ Hiệu trưởng Lữ mà các lãnh đạo khác đều rất ngạc nhiên. Sự tiến bộ này quả thực hiếm thấy. Nếu có thể duy trì đà này, biết đâu cô có thể trở thành học sinh giỏi, thi đỗ vào trường đại học trọng điểm.

Vốn dĩ Hiệu trưởng Lữ chỉ hỏi cho có lệ, lúc này cũng nảy sinh hứng thú, dặn dò thầy Uông: "Xem ra học sinh này có tiềm năng, thầy Uông ông vất vả một chút, cố gắng để học sinh này tiến bộ hơn nữa trong kỳ thi tháng liên trường sắp tới."

Tuy nhiên, thầy Uông lại có phần lúng túng, dường như có ẩn tình. Hiệu trưởng Lữ nhận ra điều đó, hỏi: "Sao vậy, còn chuyện gì khác nữa sao?"

Thầy Uông gật đầu, nói: "Vâng, Lâm Linh tiến bộ nhanh như vậy, tôi nghĩ nên để cô bé cứ phát triển như vậy, đừng nản lòng, kiên trì đến khi kết thúc kỳ thi đại học. Nhưng sáng nay cô bé nói với tôi gần đây muốn xin nghỉ tự học buổi tối, còn không nói cụ thể là chuyện gì, chỉ nói là trong nhà có chuyện. Tự học tối ai cũng học, tôi không thể vì cô bé mà phá lệ này, huống hồ như vậy lỡ như làm giảm thành tích xuống thì sao?" Sau khi Hiệu trưởng Lữ kinh ngạc, lập tức nghĩ đến những chỗ kỳ lạ trên người Lâm Linh. Ông cảm thấy có thể cô thực sự có chuyện gì đó, nhưng chắc đó là chuyện đàng hoàng, đây là trực giác của ông.

Ông nhớ lại cảnh Lâm Linh ăn cơm với đội trưởng cảnh sát hình sự, bọn họ đang thảo luận về điều gì đó. Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, phong thái nghiêm túc, cũng không giống người thường.

Nghĩ vậy, ông liền nói với thầy Uông: "Học sinh này, có thể là cô bé thực sự có chuyện cần xin nghỉ. Vậy thì ông cứ lấy lý do cô bé không khỏe mà cho nghỉ phép trước. Tuy nhiên, phải đưa ra cho cô bé một điều kiện, yêu cầu cô bé phải đạt được tiến bộ trong kỳ thi chung năm trường vào tháng 10. Nếu điểm số thụt lùi, sau này không thể cho nghỉ phép nữa."

Thầy Uông đồng ý, buổi trưa nghỉ ngơi, ông tìm một cơ hội không có ai, liền nói tin này cho Lâm Linh biết. Tin tức này rõ ràng khiến Lâm Linh vui mừng, buổi sáng còn có chút ủ rũ, lúc này hình như tâm trạng đã tốt hơn phần nào.

Lâm Linh tranh thủ giờ ra chơi, một mình ra sân tập, nhắn tin cho La Chiêu, một lúc sau La Chiêu trả lời lại, nội dung trả lời chỉ có sáu chữ: "Năm giờ rưỡi, địa điểm cũ."

Cả ngày hôm nay từ sáng trời đã âm u, trên quốc lộ từ Giang Ninh về phía tây đi thông thành phố, có mấy chiếc xe ngừng ở ven đường. Vài cảnh sát giao thông đã đặt rào chắn trên đường, kiểm tra các phương tiện qua lại.

Ngoài cảnh sát giao thông, còn có ba người mặc đồ cảnh sát, bọn họ là đội chống buôn lậu của thành phố. Mỗi khi có xe chạy qua, mấy người này lại đến kiểm tra.

"Lộ đội, đã kiểm tra cả buổi sáng, không có xe nào kiểm tra ra được trên xe có động vật hoang dã, còn phải kiểm tra sao?"

Bên cạnh người đang hỏi, đứng một người trẻ tuổi khoảng hơn 20 tuổi, người cao ráo, trên 1m8, thân hình nhìn không được vạm vỡ, nhưng người luyện võ có thể nhìn ra được cách đứng, bước chân của anh rất vững vàng.

"Tiếp tục kiểm tra." Người trẻ tuổi nói rất ngắn gọn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn các phương tiện qua lại.

Lúc này, một chiếc xe tải có mui che theo hiệu lệnh của cảnh sát giao thông dừng lại bên đường, cửa sổ bên phụ nhanh chóng được hạ xuống, một người đàn ông khoảng 40 tuổi cười ha ha nhảy xuống xe, tay cầm một bao thuốc lá, nói: "Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, nhìn sắp mưa rồi, còn phải cực khổ cho mấy vị ở đây canh giữ. Nào, mấy vị hút chút thuốc. Xe của tôi không có chuyện gì, chỉ chở đường trắng, không có gì đáng xem."

Cấp dưới của vị Lộ đội kia đẩy người đưa t.h.u.ố.c lá ra, nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, rồi trực tiếp kiểm tra hàng hóa trong xe.

Một lúc sau, hai người họ quay lại, một người nói: "Lộ đội, đúng là đường trắng."

Lộ đội không nói gì, khoanh tay đi vòng quanh xe kiểm tra, cũng không biết anh đang xem gì.

Bình Luận (0)
Comment