Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 103

Quan huyện Cẩu vui mừng ra mặt: "Ta nào có tốt như ngươi viết!"

Lê Thanh Chấp đáp: "Đại nhân ngài sao lại nói như vậy? Thảo dân học thức nông cạn, rõ ràng chỉ viết ra được ba phần phong thái của đại nhân! Bản thân đại nhân, còn xuất chúng hơn nhiều so với trong sách thảo dân viết!"

Biểu cảm của Lê Thanh Chấp phi thường chân thành.

Cho dù Lê Thanh Chấp có nịnh nọt trắng trợn, quan huyện Cẩu nghe được những lời này cũng sẽ vui vẻ, huống chi Lê Thanh Chấp trông không giống như đang nịnh nọt.

Quan huyện Cẩu càng trò chuyện với Lê Thanh Chấp càng vui vẻ, không nhịn được nói: "Học thức của ngươi không tệ, quan thoại nói cũng tốt, sau này nhất định tiền đồ rộng mở!"

Lê Thanh Chấp sau khi xuyên không khi nói chuyện với người khác, nói đều là phương ngữ địa phương.

Người huyện Sùng Thành, phần lớn chỉ biết nói phương ngữ, thậm chí ngay cả Lý tú tài khi dạy học, cũng dùng phương ngữ, Lê Thanh Chấp dạy Kim Tiểu Diệp, Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao bọn họ đọc sách, cũng dùng phương ngữ.

Nói đến, nguyên chủ lúc mới đến Miếu Tiền thôn, tuy rằng biết một chút phương ngữ nhưng không biết nhiều, cho nên không dám nói chuyện nhiều với người khác... Có điều sau đó bị ép đi đào đá năm năm, những người làm việc bên cạnh đều là người cùng phủ thành, nguyên chủ liền nói phương ngữ trôi chảy.

Nhưng quan huyện Cẩu không phải người Giang Nam, ông ta căn bản không biết nói phương ngữ huyện Sùng Thành, chỉ biết nói quan thoại.

Đương nhiên, quan huyện Cẩu đến huyện Sùng Thành đã được một thời gian, đại khái có thể hiểu được phương ngữ huyện Sùng Thành.

Bởi vì nguyên nhân này, Lê Thanh Chấp khi nói chuyện với quan huyện Cẩu, dùng là quan thoại, mà cái gọi là quan thoại, có độ tương đồng rất cao với tiếng Phổ thông hiện đại.

Nguyên chủ từ nhỏ nói tiếng phổ thông mang theo giọng địa phương, có lẽ là sợ có người dựa vào giọng nói phát hiện ra thân phận của mình, nguyên chủ sau khi đến huyện Sùng Thành, vẫn luôn nhịn không nói tiếng phổ thông.

Lê Thanh Chấp vì an toàn, liền không nói tiếng phổ thông mang giọng địa phương của nguyên chủ, mà trực tiếp nói tiếng phổ thông mà mình đã nói mấy chục năm ở kiếp trước.

Mà điều này trong mắt quan huyện Cẩu, chính là Lê Thanh Chấp nói quan thoại rất tốt.

"Đa tạ đại nhân cát ngôn! Ta tuổi còn trẻ, còn cần phải học hỏi đại nhân nhiều hơn." Lê Thanh Chấp mỉm cười nói.

Quan huyện Cẩu trước kia chưa từng nghe nói qua tên Lê Thanh Chấp, còn tưởng rằng Lê Thanh Chấp là người có học thức bình thường, nhưng hiện tại xem ra... Lê Thanh Chấp này không đơn giản.

Không nói đến những cái khác, Lê Thanh Chấp nói chuyện dễ nghe như vậy, hẳn là không nên vô danh kín tiếng.

Quan huyện Cẩu rất khó hiểu, liền mở miệng hỏi.

Lê Thanh Chấp không nói nhiều về chuyện trước kia, chỉ nói mình trước kia từng bị bệnh nặng một trận, trì hoãn rất nhiều năm.

Chuyện hắn bị bắt đi đào đá, vẫn là không nên tuyên dương rầm rộ thì hơn, miễn cho bị người của vương phủ để mắt tới.

Mỏ đá mà nguyên chủ làm việc, là thuộc quyền sở hữu của một vị vương gia nào đó.

Đương nhiên, nói chung, người của mỏ đá sẽ không chú ý đến hắn.

Nguyên chủ ở mỏ đá chỉ là tầng lớp thấp nhất, quản sự phía trên căn bản không quen biết hắn, những người làm việc cùng hắn, cũng c.h.ế.t hết người này đến người khác, hơn nữa hắn đã dùng dị năng thay đổi dung mạo một chút... Dung mạo của hắn, sẽ từ từ khác biệt so với nguyên chủ.

Còn có một điểm chính là... Mỏ đá đào đá, không chỉ có một cái, những mỏ đá này còn không ở huyện Sùng Thành, mà nằm ở huyện thành lân cận.

Biết được Lê Thanh Chấp từng bị bệnh nặng một trận, quan huyện Cẩu coi như là biết được nguyên nhân vì sao hắn vẫn luôn không có tiếng tăm gì.

Đương nhiên, vẫn có người phát hiện ra viên ngọc thô Lê Thanh Chấp này, cha con Chu Tiền và Chu Tầm Miểu, đều rất coi trọng Lê Thanh Chấp.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Lê Thanh Chấp nhận ra quan huyện Cẩu đã có đủ thiện cảm với mình, liền nói: "Đại nhân, huyện Sùng Thành có không ít địa đầu xà, ngài chịu ấm ức rồi."

Thời buổi này, thế lực địa phương đều rất mạnh, huyện Sùng Thành tự nhiên cũng vậy, đừng nhìn quan huyện Cẩu là huyện lệnh, ở huyện Sùng Thành rất nhiều người không nghe lời ông ta.

Chuyện khác không bàn, chỉ nói Trương Xú Tiền lần này gây chuyện… quan huyện Cẩu chắc chắn không muốn thấy cảnh tượng này.

Nếu huyện Sùng Thành vì vấn đề vệ sinh mà phát sinh dịch bệnh, người xui xẻo chính là quan huyện Cẩu, còn về phần tiền Trương Xú Tiền kiếm được… Gã cũng chẳng đưa cho quan huyện Cẩu, mà quan huyện Cẩu cũng chẳng coi trọng số tiền ấy.

Nhưng quan huyện Cẩu không quản được, Trương Xú Tiền là địa phương thế lực, dưới trướng còn có không ít người, thời hiện đại, gã chính là loại cần phải bị triệt phá.

Quan huyện Cẩu chỉ là một huyện lệnh từ nơi khác đến, căn bản không dám cứng rắn đối đầu với Trương Xú Tiền!

Lê Thanh Chấp không nói bách tính huyện Sùng Thành đáng thương, hắn chỉ xuất phát từ góc độ của quan huyện Cẩu, đau lòng quan huyện Cẩu bị những thế lực bản địa ức hiếp, còn mắng Trương Xú Tiền lợi dụng danh tiếng quấy nhiễu trị an huyện Sùng Thành.

Chuyện gần đây trong huyện, quan huyện Cẩu cũng biết, ông ta ít nhiều cũng có tai mắt riêng.

Trước khi gặp Lê Thanh Chấp, quan huyện Cẩu vẫn luôn tức giận chuyện này.

Huyện Sùng Thành này nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng chẳng phải sẽ thành ông ta là huyện lệnh bất tài sao!

Cho dù không xảy ra chuyện… người ngoài đến huyện Sùng Thành, nhìn thấy huyện Sùng Thành hôi thối, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Cứ tiếp tục như vậy, bến tàu huyện Sùng Thành sẽ tiêu điều đi rất nhiều.

 

Giờ nghe Lê Thanh Chấp nhắc đến, quan huyện Cẩu càng thêm tức giận.

“Thảo dân sống ở ngoài thành, vốn không liên quan đến chuyện này, nhưng thảo dân sợ đại nhân bị liên lụy.” Lê Thanh Chấp vẻ mặt quan tâm nhìn quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu nghe Lê Thanh Chấp nói vậy, không khỏi cảm động.

Lê Thanh Chấp chỉ là một bá tánh bình thường, thậm chí còn không sống trong thành, không hề liên quan đến chuyện này, Lê Thanh Chấp lo lắng như vậy, đều là vì ông ta.

“Tên kia hành sự quá đáng, nhưng muốn định tội hắn, lại không dễ dàng.” quan huyện Cẩu thở dài.

Trương Xú Tiền là địa đầu xà, có quan hệ với rất nhiều người có quyền thế trong vùng, tỷ tỷ gã còn gả cho Tôn cử nhân làm kế thất.

Nếu ông ta động đến Trương Xú Tiền, sẽ đắc tội với một đám người.

Chuyện này cũng chẳng sao, Trương Xú Tiền giúp người ta đổ thùng phân muốn thu tiền, điều này không tính là phạm pháp.

TBC

Còn về phần người của Trương Xú Tiền ngang ngược bá đạo còn đánh người… Trương Xú Tiền hoàn toàn có thể nói gã không biết, sau đó đẩy một tên thuộc hạ ra, để thuộc hạ chịu chút hình phạt, chuyện này coi như xong.

Ngục tốt nha môn bọn họ đều quen biết, hình phạt cũng sẽ được giảm nhẹ.

Không nói không nói, chỉ nói ngồi tù… Cùng là ngồi tù, có nhà lao nhốt mười mấy người, phạm nhân muốn nằm thẳng người cũng khó, có nhà lao lại được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong còn bày biện đồ đạc, phạm nhân bên trong không chỉ ở thoải mái, muốn ăn gì ngục tốt cũng sẽ mang đến.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân, ta có một chủ ý.”

Quan huyện Cẩu nhìn Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp liền nói nhỏ.

Thân phận Lê Thanh Chấp và quan huyện Cẩu cách biệt một trời một vực, nhưng sau khi trò chuyện nửa ngày… quan huyện Cẩu đã vô cùng yêu thích Lê Thanh Chấp, ông ta một câu hiền chất hai câu hiền chất, còn mời Lê Thanh Chấp ở lại ăn cơm tối.

Lê Thanh Chấp từ chối: “Đại nhân, vợ đang đợi ta về nhà.”

Quan huyện Cẩu nghe vậy, liên tục khen ngợi Lê Thanh Chấp phu thê tình thâm, sau đó liền sai quản gia tiễn Lê Thanh Chấp ra cửa.

Đợi Lê Thanh Chấp đi rồi, tâm tình ông ta rất tốt đi đến thư phòng hậu viện, bắt đầu xem chuyện Lê Thanh Chấp tặng, viết về việc ông ta phá án.

Càng xem, quan huyện Cẩu càng vui mừng.

Trong mắt Lê Thanh Chấp, thì ra ông ta là người lương thiện như vậy.

Theo như lời Lê Thanh Chấp nói, những bản thảo này đã được truyền ra ngoài, vậy người trong trường học của Lý tú tài đều đã xem qua, còn có người vì ông ta làm thơ… Tên Trương Xú Tiền kia nhất định phải giải quyết, nếu không những người đó nói không chừng sẽ rất thất vọng.

Lê Thanh Chấp rời khỏi nha môn, liền chậm rãi đi về phía chỗ ở của Vương tỷ.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo, lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng ác ý.

Lê Thanh Chấp không cần suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về hướng nào đó, sau đó liền thấy Hồng Huy ngồi ở cửa sổ lầu hai một quán rượu ven đường, đang nhìn hắn.

Ánh mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, gật đầu về phía đối phương.

Tuy nhiên đợi thu hồi tầm mắt, Hồng Huy liền lạnh mặt.

Hắn ta vẫn luôn cho người theo dõi Lê Thanh Chấp, tự nhiên biết Lê Thanh Chấp đã đến nha môn, hắn ta còn dò hỏi được, Lê Thanh Chấp viết sách cho quan huyện Cẩu, ca ngợi quan huyện Cẩu.

Tên này rất biết cách trèo cao!

Hồng Huy không để ý đến quan huyện Cẩu, sư phụ của hắn ta là Tôn cử nhân ở huyện Sùng Thành rất có uy vọng, quan huyện Cẩu không được mấy năm sẽ phải rời đi, nhưng Tôn cử nhân sẽ luôn ở lại huyện Sùng Thành.

Nhưng cho dù như vậy, Lê Thanh Chấp được quan huyện Cẩu thưởng thức, trong lòng hắn ta vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng rất nhanh, tâm tình Hồng Huy đã tốt lên.

Hắn ta tạm thời không thu thập được Chu Tầm Miểu, nhưng Lê Thanh Chấp này… Hắn ta điều tra thêm một chút, liền biết phải đối phó với người này như thế nào.

Vợ của Lê Thanh Chấp này đang buôn bán nhỏ trong huyện, mà hắn ta rất dễ dàng, có thể khiến việc buôn bán đó sụp đổ.

Hồng Huy dò hỏi được, có một thương nhân đã đặt một đơn hàng lớn cho vợ của Lê Thanh Chấp, mà hôm nay hắn ta ngồi ở đây, chính là vì muốn mời vị thương nhân kia ăn cơm.

Nghĩ đến thương nhân, sắc mặt Hồng Huy càng thêm khó coi.

Nhà họ Hồng đã không còn tiền, nhưng vẫn muốn duy trì vẻ ngoài như trước, chi tiêu cũng đặc biệt lớn, cố tình người trong nhà lại không giỏi kinh doanh.

Cha hắn ta lúc trẻ từng thử làm ăn, kết quả không những không kiếm được tiền, còn lỗ không ít.

Trước kia hắn ta cố ý kết giao với Chu Tầm Miểu, chính là vì tiền của nhà họ Chu, nào ngờ Chu Tầm Miểu lại trở mặt với hắn ta.

 
Bình Luận (0)
Comment