Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 109

"A Tiến, buổi tối xem sách hại mắt, con đừng xem nữa... Tú Nương, con cầm đồ thêu sang nhà Lý thẩm thẩm mà làm, tiết kiệm chút dầu đèn cho nhà!" Phương phu nhân lên tiếng. Phương Tú Nương cầm đồ thêu đi ra ngoài.

Phương Cẩm Nương trước kia cũng như vậy, buổi tối thường cầm đồ thêu sang nhà người khác làm, không thắp đèn dầu nhà mình.

Chỗ gần đèn dầu sẽ sáng hơn một chút, nhưng đó là đèn dầu nhà người ta, họ tự nhiên sẽ không để nàng ngồi gần đèn mà làm việc...

Chính vì làm việc nhiều dưới ánh đèn lờ mờ nên mắt nàng mới ngày càng kém đi.

Khoảng nửa năm trước, nàng mới tỉnh ngộ, lấy cớ không nhìn rõ nữa nên không còn làm việc ngày đêm, kết quả là ở nhà đến cơm cũng không được ăn no.

Bụng đói cồn cào, Phương Cẩm Nương không nhịn được, lấy ra mấy hạt đậu phộng mà sáng nay có người ném vào giỏ của nàng, chậm chầm ăn.

Nàng không biết là ai tặng, vốn dĩ không muốn ăn.

Nhưng nàng không có cách nào trả lại, hơn nữa gần đây về nhà lúc nào cũng bị đói, nên đành phải ăn.

Nàng đã để dành được một ít tiền công ở chỗ Kim Tiểu Diệp, không trả lại đồ ăn được thì sau này trả tiền.

Sau khi đưa Kim Tiểu Diệp lên thuyền của Kim Tiểu Thụ, Lê Thanh Chấp lấy ra một gói bánh quả hồng, đưa cho Kim Tiểu Diệp một cái: "Tiểu Diệp, hôm nay điểm tâm nhà Chu thúc là bánh quả hồng, ta thấy rất ngon, nàng cũng nếm thử xem."

Kim Tiểu Diệp nhận lấy bánh quả hồng: "Điểm tâm người ta mang lên sao chàng lại mang về? Thật ngại quá."

"Không sao, Chu thúc đã quen rồi." Lê Thanh Chấp cười nói. Lúc hắn đến chỗ quan huyện Cẩu, điểm tâm hạ nhân mang lên, hắn đều chỉ ăn một chút cho biết, tuyệt đối không thể nào gói mang về.

Nhưng nhà họ Chu thì khác, hắn đã gói mang về nhiều lần như vậy rồi, không thiếu lần này.

Hơn nữa... thật ra đây là do Chu Tiền bảo người gói cho hắn, còn đưa thêm cho hắn một ít.

"Tỷ phu, cho đệ một cái được không?" Kim Tiểu Thụ hỏi.

"Được chứ," Lê Thanh Chấp đưa cho Kim Tiểu Thụ ba cái: “Tiểu Thụ, một cái cho đệ, hai cái còn lại mang về cho cha mẹ nếm thử."

"Cảm ơn tỷ phu!" Kim Tiểu Thụ cẩn thận gói kỹ bánh quả hồng.

Hắn rất thèm, nhưng không định ăn.

Cái bánh quả hồng của hắn, hắn định ngày mai sẽ tặng cho Phương Cẩm Nương.

TBC

Mỗi lần hắn đi tặng đồ, Phương Cẩm Nương đều ngẩn ngơ nhìn hắn, còn muốn túm lấy áo hắn... thật sự rất đáng yêu!

Hắn tặng nhiều đồ hơn một chút, biết đâu Phương Cẩm Nương sẽ thích hắn.

Kim Tiểu Thụ có thể nhận ra, Phương Cẩm Nương muốn nói chuyện với hắn, sáng nay, Phương Cẩm Nương thậm chí còn đuổi theo hắn mấy bước, sau đó không biết vì sao lại đột nhiên không đuổi theo nữa.

Nhưng hắn không dám nói chuyện nhiều với Phương Cẩm Nương, sợ Phương Cẩm Nương từ chối hắn.

Hắn chỉ là một kẻ thô kệch, lần đầu tiên gặp Phương Cẩm Nương còn bị người ta đá xuống sông...

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Kim Tiểu Thụ đều hối hận không thôi.

Lê Thanh Chấp liếc nhìn Kim Tiểu Thụ, mơ hồ đoán được điều gì đó.

Trước kia, mỗi khi hắn mang đồ từ nhà họ Chu về, Kim Tiểu Thụ sẽ không chủ động đòi, hắn đưa cho, Kim Tiểu Thụ cũng sẽ nhanh chóng ăn hết.

Nhưng gần đây... Kim Tiểu Thụ không chỉ chủ động đòi hắn, mà còn không ăn.

Chẳng lẽ Kim Tiểu Thụ có người trong lòng rồi? Những thứ đồ ăn này, chẳng lẽ hắn mang đi tặng người ta?

Trong mắt Lê Thanh Chấp, Kim Tiểu Thụ tuổi còn nhỏ, nhưng ở thời đại này... người mười lăm mười sáu tuổi thành thân nhiều vô số kể.

Lê Thanh Chấp nhớ lúc nguyên chủ còn ở huyện Mạnh, có lần tham gia hôn lễ của một nhà giàu có, tân lang khi đó mới mười ba tuổi, ngày thành thân còn mặc hỷ phục chạy nhảy chơi đùa cùng một đám trẻ con...

Kim Tiểu Thụ dù sao cũng đã mười sáu tuổi rồi, có người mình thích cũng là chuyện bình thường.

"Tỷ, hôm nay đệ bán được kha khá đồ..." Kim Tiểu Thụ vừa chèo thuyền, vừa kể cho Kim Tiểu Diệp nghe hôm nay mình đã làm những gì.

Kim Tiểu Thụ cả ngày bận rộn như vậy, buổi tối còn phải về nhà ngủ, chắc chắn không có thời gian ở bên cạnh cô nương nhà người ta làm gì, phỏng chừng cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi nói vài câu rồi tặng đồ.

Lê Thanh Chấp yên tâm, tiếp tục nghe Kim Tiểu Thụ nói chuyện.

Rất nhanh bọn họ đã trở về thôn.

Chuyện Trương Uân Quyền bị bắt, hôm nay dân làng mới biết được, cho nên Lê Thanh Chấp bọn họ vừa xuống thuyền, đã có người đến hỏi thăm chuyện của Trương Uân Quyền.

Lê Thanh Chấp cặn kẽ kể lại cho bọn họ nghe.

Dân làng nghe xong đều rất vui mừng: "Trương Xú Tiền bị bắt rồi, sau này chúng ta mua phân bón, có phải sẽ rẻ hơn không?"

"Chắc chắn là rẻ hơn!"

"Thật tốt quá!"

"Quan huyện Cẩu là người tốt!"

 

...

Dân làng cũng vui mừng như người trong huyện.

Tuy rằng số tiền bọn họ có thể tiết kiệm được thật ra không nhiều, nhưng đối với dân làng mà nói, cho dù chỉ tiết kiệm được một văn tiền cũng là tốt rồi, có thể mua được một miếng đậu hũ lớn để ăn!

Đang nói chuyện, lại có một chiếc thuyền đến, chính là thuyền của Diêu sao công.

Nhưng người chèo thuyền không phải Diêu sao công, mà là đường huynh của Kim Tiểu Diệp, Kim Tang Thụ.

Kim đại bá tổng cộng có ba người con trai, Kim Tang Thụ ở giữa, từ trước đến nay không được coi trọng, nhưng lần này, hắn lại nổi bật hơn hẳn, trở thành đồ đệ của Diêu sao công.

Kim Tang Thụ vốn không được coi trọng ở Miếu Tiền thôn, bỗng nhiên trở thành đối tượng khiến người người trong thôn ngưỡng mộ.

Eo của Diêu sao công vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi Kim Tang Thụ dừng thuyền, liền đỡ Diêu sao công xuống thuyền, làm việc đặc biệt chu đáo.

Lê Thanh Chấp có thể nhìn ra, Diêu sao công rất hài lòng với người đồ đệ này.

Về đến nhà, việc đầu tiên Lê Thanh Chấp làm, tự nhiên là hôn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, hôn xong, hắn lấy bánh quả hồng ra, đưa cho mỗi đứa một cái, sau đó lại đưa cho Lê Lão Căn và Triệu Tiểu Đậu mỗi người một cái.

Còn lại hai cái bánh quả hồng, hắn dự định sáng mai cho Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ăn.

"Bánh quả hồng à, ta còn chưa được ăn bao giờ!" Lê Lão Căn cầm bánh quả hồng, vui mừng khôn xiết.

Trong thôn Miếu Tiền có cây hồng, hồng thì ông đã ăn rồi, nhưng chưa ăn bánh quả hồng bao giờ.

"Bánh quả hồng ăn rất ngon, cha thích, lần sau con mua cho cha." Lê Thanh Chấp nói.

"Làm gì cần phải thế, không cần mua cho ta... Bánh quả hồng ngon như vậy, ai mà không thích chứ!" Lê Lão Căn cắn một miếng bánh quả hồng, vừa nói không cần mua, vừa đầy mong đợi nhìn Lê Thanh Chấp.

Rõ ràng là muốn, lần sau có thể mua một ít, Lê Thanh Chấp ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Lúc ăn cơm, Lê Lão Căn cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện hôm nay xảy ra trong thôn, ví dụ như nhà Kim đại bá, vợ của Kim Liễu Thụ cãi nhau với vợ của Kim Tang Thụ,...

Cuộc sống nông thôn, quả thật là muôn màu muôn vẻ.

Ngày hôm sau, Lê Thanh Chấp vẫn lên huyện thành như thường lệ.

Bởi vì hắn hiến kế lật đổ Trương Uân Quyền, hiện tại quan huyện Cẩu rất coi trọng hắn, mà hắn cũng dự định kết giao quan hệ tốt với quan huyện Cẩu, đã như vậy, hắn nhất định phải thường xuyên qua lại.

Lê Thanh Chấp vẫn theo lệ cũ, đến nhà họ Chu trước, sau đó cùng Chu Tiền đi nha môn.

Lúc bọn họ đến nha môn, quan huyện Cẩu đã đang hăng hái xử lý công vụ.

Trước kia, ông ta chưa từng siêng năng như vậy, nhưng hiện tại... chẳng phải ông ta đã nắm quyền hành thực sự rồi sao?

"Lão Chu, tiểu Lê, hai ngươi đến rồi!" quan huyện Cẩu nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình chào hỏi, sau đó nói về những chuyện tiếp theo do vụ Trương Uân Quyền gây ra.

Thuộc hạ của Trương Uân Quyền, ông ta đã bắt được không ít, những người này ít nhiều gì cũng từng làm chuyện xấu, ngày hôm qua đã có rất nhiều người đến tố cáo, chỉ là người quá đông, xử lý có chút rắc rối.

Lê Thanh Chấp nói: "Đại nhân thật là thương xót bá tánh! Nếu đại nhân cảm thấy bá tánh đi kiện cáo bất tiện, chi bằng phái hai người, ở trước cửa nha môn giúp bá tánh viết đơn kiện, chờ vài ngày sau, rồi từng người thẩm vấn những người kia."

Quan huyện Cẩu kỳ thật là cảm thấy bản thân xử lý nhiều vụ án như vậy rất phiền phức, nhưng trong miệng Lê Thanh Chấp, lại biến thành ông ta lo lắng bá tánh đi kiện cáo bất tiện.

Hơn nữa, chủ ý này của Lê Thanh Chấp cũng rất hay.

Quan huyện Cẩu nói: "Ngươi nói kỹ hơn xem."

Lê Thanh Chấp bèn nói kỹ càng hơn.

Chuyện này nói ra thì rất đơn giản, chính là dành ra mấy ngày, ghi chép lại tình hình của những bá tánh đến tố cáo, sau đó viết cho bọn họ một lá đơn kiện, rồi chờ vài ngày sau, lại từng người thẩm vấn những người kia.

Lê Thanh Chấp nói: "Đại nhân, đến lúc đó, ngài có thể công khai thẩm vấn những người đó, cho phép bá tánh vây xem, như vậy, nhất định có thể khiến bá tánh trong huyện Sùng Thành càng thêm yêu mến đại nhân!"

Quan huyện Cẩu vỗ bàn một cái: "Chủ ý hay!"

Bọn du côn vô lại dưới trướng Trương Uân Quyền ngày thường không ít lần ức h.i.ế.p bá tánh trong huyện Sùng Thành, quan huyện Cẩu biết nếu ông ta thật sự công khai thẩm vấn những người này, uy vọng của ông ta ở trong huyện Sùng Thành, nhất định không ai sánh bằng.

Tuy rằng người vây xem quá đông có thể sẽ gây ra một số hỗn loạn, nhưng chỉ cần sắp xếp thỏa đáng, sẽ không xảy ra vấn đề gì!

Ba người nghĩ như vậy, lập tức thương lượng, nhưng bọn họ thương lượng chưa được bao lâu, đã có người đến tìm quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu trước kia vốn nhàn rỗi, hiện tại đã bận rộn hẳn lên.

Buổi trưa, quan huyện Cẩu giữ Chu Tiền và Lê Thanh Chấp lại dùng cơm trưa ở tửu lâu gần đó.

Chu Tiền tạ ơn quan huyện Cẩu, sau đó nhân lúc quan huyện Cẩu không chú ý, sai tiểu tư của mình đi làm việc.

Lê Thanh Chấp đứng gần đó, nghe thấy ông bảo tiểu tư đi sắp xếp cho tiên sinh kể chuyện đến tửu lâu đó kể chuyện... Bữa cơm hôm nay, quan huyện Cẩu chắc chắn sẽ ăn rất vui vẻ.

Quan huyện Cẩu quả thật ăn rất vui vẻ, hôm nay ông ta vừa ra khỏi cửa, đã luôn bị bá tánh dùng ánh mắt sùng bái nhìn, thôi thì cũng được, thi thoảng lại có bá tánh đột nhiên xông ra, quỳ xuống trước mặt ông ta, gọi ông ta là "Thanh thiên đại lão gia".

Trước kia quan huyện Cẩu nào từng gặp qua chuyện như vậy? Nhất thời vô cùng xúc động!

 
Bình Luận (0)
Comment