Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 230

Trương tri phủ công khai thẩm vấn ở huyện Lâm Hồ, một hơi g.i.ế.c mấy chục người, trong mấy chục người này, có một nửa họ Lâu, là thân thích của Tấn vương.

Quan huyện Cẩu mềm nhũn cả chân.

Đó là Tấn vương!

Trước khi đến huyện Sùng Thành nhậm chức, ông đã đến bái phỏng một số người, lúc đó bọn họ đều cảm thấy, người sau này sẽ lên ngôi, chính là Tấn vương.

TBC

Sau khi lão Tấn vương c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, tuy Hoàng thượng hiện tại đã xử lý người nhà họ Tấn, nhưng không xử lý sạch sẽ, sau đó Hoàng thượng lại không có con trai…

Gần như hơn một phần ba người trên triều đình đã đầu quân cho Tấn vương!

Tuy đại thái giám Lữ Khánh Hỉ đang được sủng ái, thu nạp một nhóm người, nhưng những người nguyện ý đi theo thái giám… tóm lại đều không ra gì.

Nếu không phải Hoàng thượng ban cho Lữ Khánh Hỉ rất nhiều quyền lực, Lữ Khánh Hỉ không thể nào đấu ngang tài ngang sức với Tấn vương.

Thậm chí, vì Hoàng thượng ban cho Lữ Khánh Hỉ quá nhiều đặc quyền, một số đại thần trên triều đình vốn không có cảm tình với Tấn vương, lại bắt đầu tiếp xúc với Tấn vương…

Quan huyện Cẩu đã từng thảo luận với người khác, cảm thấy Hoàng thượng có thể sẽ chọn một người trong tông thất nhận làm con nuôi, nhưng một người chưa từng được dạy dỗ làm đế vương, sao có thể đấu lại Tấn vương?

Bây giờ Trương tri phủ làm như vậy, có thể nói là đã đắc tội Tấn vương một cách triệt để, ông có thể có kết cục tốt sao?

Quan huyện Cẩu nghĩ rất nhiều, lo lắng nhất vẫn là bản thân mình.

Những hương thân ở huyện Sùng Thành này cãi nhau om sòm, không thể cho ông một kế sách hay… quan huyện Cẩu không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, xoay người rời đi, muốn gọi Lê Thanh Chấp đến hỏi ý kiến.

Khoan đã, gọi Lê Thanh Chấp đến thì hơi chậm… quan huyện Cẩu suy nghĩ một chút, liền rời khỏi nha môn, đi thuyền đến tìm Lê Thanh Chấp.

Kết quả ông vừa lên thuyền, con trai ông Cẩu Anh không biết từ đâu xuất hiện: “Cha muốn đi đâu? Có phải đi tư hội tình nhân không?”

“Tiểu tử thối, con nói bậy bạ gì đó!” quan huyện Cẩu tức giận nói.

Cẩu Anh hừ lạnh một tiếng: “Có phải con nói bậy hay không, trong lòng cha tự biết!”

Quan huyện Cẩu không quan tâm đến con trai, định rời đi ngay lập tức, Cẩu Anh lại xông lên: “Con cũng muốn đi!”

Cẩu Anh không có chút hảo cảm nào với quan huyện Cẩu, người cha này.

Từ nhỏ hắn đã được ông bà nội nuôi dưỡng.

Ngay cả mẹ hắn, cũng vì sau khi sinh hắn chưa được hai năm đã sinh muội muội hắn, nên cũng không chăm sóc hắn nhiều, đừng nói đến cha hắn!

Ông bà nội đối xử với hắn rất tốt, hắn muốn ở cùng ông bà nội mãi mãi, kết quả sau khi cha hắn đến huyện Sùng Thành làm huyện lệnh, lại muốn hắn cũng đến huyện Sùng Thành!

Trên đường đi hắn đã chịu rất nhiều khổ cực, đến nơi rồi… nơi này vừa nóng vừa ẩm, còn nhiều muỗi, đồ ăn cũng dở tệ… hắn không quen chỗ nào cả!

Cha hắn còn chê bai hắn, mắng hắn đánh hắn!

Cẩu Anh nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tối nay thấy cha mình vội vàng ra ngoài, liền nghĩ cha mình có phải có người khác ở bên ngoài không.

Nếu cha hắn có người khác ở bên ngoài, có phải hắn có thể thuyết phục mẹ hắn về nhà không? Hắn nhớ bà nội rồi!

Cẩu Anh hùng hổ muốn lên thuyền, quan huyện Cẩu không còn cách nào khác, chỉ có thể để hắn lên, nhưng không khỏi sa sầm mặt mày mắng hắn vài câu.

Cẩu Anh tức giận bốc khói, nếu không phải nhớ đến việc phải bắt thóp cha mình, nhất định đã cãi nhau với cha mình rồi!

Cẩu Anh không cãi lại, quan huyện Cẩu mắng vài câu cũng không mắng nữa, mà tiếp tục lo lắng cho tính mạng của mình.

Không lâu sau, thuyền dừng lại ở cửa sau Kim Diệp tú phường.

Lê Thanh Chấp vẫn chưa ngủ.

Chuyện huyện Lâm Hồ, hắn cũng đã biết, chiều nay sau khi hắn trở về tú phường không lâu, Chu Tiền đã phái người đến nói cho hắn biết chuyện này.

Sau khi biết chuyện này, tâm trạng Lê Thanh Chấp rất phức tạp.

Không biết sau khi làm chuyện này, Trương tri phủ sẽ phải đối mặt với điều gì.

Mà bây giờ, hắn cái gì cũng không làm được.

Sau khi trời tối, Lê Thanh Chấp vẫn như mọi khi đến phòng ba đứa nhỏ, kể chuyện cho chúng nghe ru chúng ngủ, nhưng sau khi chúng ngủ say, hắn không ngủ, mà đến thư phòng, lấy một tờ giấy trắng luyện chữ tĩnh tâm.

Dù là hắn hay nguyên chủ, đều không hiểu rõ chuyện trên triều đình, quan viên quen biết cũng chỉ có quan huyện Cẩu và Trương tri phủ… hắn không giúp được Trương tri phủ.

Đang luyện chữ, đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Lê Thanh Chấp liền nghe thấy giọng nói của quan huyện Cẩu: “Lê Thanh Chấp! Lê Thanh Chấp!”

Cẩu Anh đi theo cha mình, cẩn thận xuống thuyền.

Hắn không thích đi thuyền, vừa đi thuyền là chóng mặt buồn nôn.

Cho nên hắn thật sự rất ghét huyện Sùng Thành này!

Tình nhân của cha hắn tên là Lê Thanh Chấp? Không biết là người như thế nào!

 

Cẩu Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, rồi thấy một người đàn ông gầy gò mở cửa: “Cẩu đại nhân, sao ngài lại đến đây?”

“Lê Thanh Chấp, chuyện huyện Lâm Hồ ngươi có biết không? Người thân thích của ngươi không phải ở bên cạnh Trương tri phủ sao? Hắn có truyền tin tức gì về không?” quan huyện Cẩu lo lắng hỏi Lê Thanh Chấp: “Ngươi nói xem bây giờ, ta nên làm gì?”

Lê Thanh Chấp mời quan huyện Cẩu vào nhà, ngồi vào chỗ ăn cơm ở nhà hắn.

Trong phòng này chỉ có một cái bàn bát tiên, hắn liền mời quan huyện Cẩu ngồi bên cạnh bàn, Cẩu Anh đi theo quan huyện Cẩu cũng ngồi xuống.

Cẩu Anh lúc này có chút ngượng ngùng, hắn còn tưởng cha mình đêm hôm khuya khoắt ra ngoài là để tư hội tình nhân, kết quả… cha hắn có chuyện chính sự?

Nhưng ngay sau đó, sự ngượng ngùng của hắn biến mất – quan huyện Cẩu nhìn Cẩu Anh, quát: “Con nít con nôi, ở đây làm gì? Ra ngoài chơi đi.”

Cẩu Anh lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đã lớn rồi! Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt hắn ra ngoài chơi cái gì? Bên ngoài toàn là muỗi!

Lê Thanh Chấp nhìn thấy Cẩu Anh, liền biết đây là đứa con trai mười ba tuổi của quan huyện Cẩu.

Mười ba tuổi không còn nhỏ nữa, hơn nữa chuyện bọn họ muốn nói cũng không phải là bí mật: “Đại nhân, cứ để hắn ở đây đi.”

Quan huyện Cẩu sợ dọa con trai: “Nó còn nhỏ.”

“Cũng không nhỏ nữa, mấy năm nữa là có thể đi thi khoa cử rồi.”

Quan huyện Cẩu nhíu mày: “Tên tiểu tử thối này sao thi đậu được…”

Lê Thanh Chấp thấy sắc mặt Cẩu Anh không tốt, liền ngắt lời quan huyện Cẩu: “Đại nhân, chuyện huyện Lâm Hồ ta đã biết rồi, ngài trông có vẻ hoảng hốt, là đang sợ cái gì?”

Quan huyện Cẩu nói: “Trương tri phủ trực tiếp c.h.é.m đầu Nghiêm huyện lệnh, có phải cũng sẽ bất mãn với ta không?”

Lê Thanh Chấp nói: “Chuyện này đại nhân cứ yên tâm, ngài là quan tốt, tri phủ đại nhân sẽ không làm gì ngài.”

“Chưa chắc…” Ông không phải là quan thanh liêm! Ông đã từng nhận hối lộ!

“Đại nhân, theo ta thấy, Trương tri phủ rất hài lòng với ngài, nhưng nếu ngài không yên tâm, cũng có thể làm một số việc.”

“Ta có thể làm gì?” quan huyện Cẩu hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Nhân lúc Trương tri phủ điều tra Nghiêm huyện lệnh, ngài có thể đo đạc ruộng đất ở huyện Sùng Thành, để những nhà giàu có trong thành thành thật nộp thuế ruộng…”

Thuế ruộng năm nay vẫn chưa thu, nếu quan huyện Cẩu thật sự làm như vậy… sau khi nhà giàu nộp đủ thuế ruộng, bá tánh huyện Sùng Thành có thể nộp ít thuế ruộng hơn!

Cuộc sống của bọn họ, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Giọng nói của Lê Thanh Chấp rất bình tĩnh, quan huyện Cẩu không tự chủ được mà bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận với Lê Thanh Chấp xem tiếp theo ông nên làm gì, để bản thân được an toàn hơn.

Mà Lê Thanh Chấp cũng biết được tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ từ quan huyện Cẩu.

Trương tri phủ còn tàn nhẫn hơn hắn tưởng tượng, g.i.ế.c nhiều người hơn!

Trương tri phủ e rằng đã liều mạng rồi.

“Không ngờ tên họ Nghiêm kia lại điên khùng như vậy!” Sau khi bình tĩnh lại, quan huyện Cẩu bắt đầu mắng Nghiêm huyện lệnh, cảm thấy Nghiêm huyện lệnh quá đáng.

Người bình thường thật sự không làm ra được những chuyện như Nghiêm huyện lệnh.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân, ngày mai ta sẽ đến huyện Lâm Hồ một chuyến, xem xét tình hình, còn ngài, ngài không cần lo lắng, chỉ cần không thẹn với lòng là được.”

“Được.” quan huyện Cẩu có chút cảm động, lúc này Lê Thanh Chấp còn muốn đến huyện Lâm Hồ, nhất định là vì ông!

Lê Thanh Chấp không biết quan huyện Cẩu đang nghĩ gì, sau khi biết được tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ, hắn liền nảy ra một ý tưởng.

Có lẽ, hắn có thể giúp Trương tri phủ một chút.

Thời gian không còn sớm, Lê Thanh Chấp đứng dậy tiễn quan huyện Cẩu, còn tặng Cẩu Anh một cái giỏ đựng sách, nhỏ giọng nói: “Cẩu công tử, đây là một số thoại bản, ngài rảnh rỗi có thể đọc.”

Cậu thiếu gia nhà họ Cẩu nghe nói rất nghịch ngợm, mong rằng hắn đừng gây chuyện cho quan huyện Cẩu.

Cẩu Anh nhìn thấy giỏ sách thì không vui, nhưng không ngờ Lê Thanh Chấp lại nói đó là thoại bản… Hắn lập tức ôm lấy giỏ sách vào lòng.

“Đây là gì?” quan huyện Cẩu hỏi.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Ta tặng hắn vài quyển sách.”

Quan huyện Cẩu nói: “Nó đâu có chịu đọc sách, chỉ biết chơi thôi!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Quan huyện Cẩu nói con trai mình không tốt thì thôi đi, lại còn nói trước mặt người khác…

Quan huyện Cẩu lâu ngày không gặp con trai, quan hệ hai cha con vốn đã không tốt, lại còn suốt ngày nói con như vậy, chẳng phải là đẩy con ra xa sao?

Nếu lúc hắn mới xuyên không đến mà mắng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao một trận, hai đứa nhỏ này nhất định sẽ không thân thiết với người cha này.

Nhưng mà tiếp theo quan huyện Cẩu sẽ rất bận rộn, chắc không có thời gian gây chuyện với con trai nữa.

Còn sách hắn tặng cho Cẩu Anh… kỳ thực là câu chuyện về quan huyện Cẩu do hắn viết, sau khi Cẩu Anh đọc xong, hẳn sẽ có chút hảo cảm với quan huyện Cẩu.

 
Bình Luận (0)
Comment