Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 528

Còn có người nói với Tề Quân: "Chuyện của Thái thượng hoàng thật sự rất hay, các ngươi đã nghe qua chưa?"

"Thái thượng hoàng thật đáng thương."

"Ta thích Lữ công công trong đó."

"Ta muốn nghe chuyện của Hoàng hậu, tiếc là hiện tại không có."

Những người này vừa nói chuyện, nhưng đợi người kể chuyện vừa mở miệng, liền không nói một lời nào nữa, chăm chú nghe kể chuyện.

Tề Quân và Lữ Khánh Hỉ nhìn nhau, cũng bắt đầu nghe kể chuyện.

Những năm nay bọn họ du ngoạn bên ngoài, thường xuyên ở những nơi như quán trà, nghe người ta kể Chuyện về Thái thượng hoàng.

Những người kể chuyện đó khi kể chuyện còn thêm cả động tác, kể sinh động như thật, hấp dẫn người nghe, người kể chuyện hôm nay ở đây, lại chỉ bình thản đọc.

Một số người trong đó biết chữ không nhiều, thậm chí còn đọc sai chữ.

Bấy giờ cảnh ấy, khiến lòng Tề Quân cùng Lữ Khánh Hỉ ấm áp vô ngần. Kim Tiểu Diệp quả là lo liệu việc cứu tế phủ Ngọc Khê chu toàn… Thật tốt đẹp biết bao!

Câu chuyện cứ thế kể mãi đến khi trời tối mịt, nghe xong, bá tánh vẫn còn luyến tiếc: “Ta còn muốn nghe tiếp.”

“Người kể chuyện giọng cũng khàn rồi, mai chúng ta nghe tiếp vậy.”

“Cũng không biết Thái Thượng Hoàng rồi sẽ gặp phải chuyện gì.”

“Thái Thượng Hoàng nhất định sẽ bình an, nghe nói ngài ấy giờ đang làm Khâm Sai, đi khắp nơi trừng trị kẻ ác!”

Nói tới nói lui, một phụ nhân trung niên lên tiếng: “Sách nói Lữ công công là người ở vùng này, không biết là người thôn nào.”

“Ai mà biết được!” Một người khác nói: “Nhắc mới nhớ… Tiểu Nha, ngươi không phải có huynh trưởng bị bán đi sao? Có phải huynh ấy vào cung làm thái giám rồi không?”

“Cha mẹ ta nói đại ca ta đi làm tiểu đồng cho nhà giàu, hẳn là không làm thái giám.” Lục Tiểu Nha đáp.

“Cũng phải, cha mẹ ngươi đối với con cái cũng tốt, chắc chắn không nỡ bán con đi làm thái giám.”

“Cha mẹ ta lúc sinh thời vẫn luôn nhớ thương huynh ấy, nhưng huynh ấy vẫn chưa từng quay về… Huynh ấy đi khi còn quá nhỏ, e rằng đã không còn nhớ nhà ở đâu nữa rồi.” Lục Tiểu Nha cười gượng gạo.

Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, huynh trưởng của nàng, e rằng đã không còn mạng.

Những năm này, người thân của nàng c.h.ế.t rất nhiều… Họ, những bá tánh bình thường, gặp phải chuyện gì thì nói c.h.ế.t là chết, huynh nàng đi làm tiểu đồng, cũng chưa chắc đã sống tốt.

Ai cũng khó khăn cả.

Cho dù huynh nàng còn sống… Nhà nàng trải qua không ít chuyện, cha mẹ mất sớm, mấy huynh muội, giờ chỉ còn lại một mình nàng.

Huynh nàng cho dù tìm đến, cũng chưa chắc tìm được họ.

Chuyện như vậy, quá đỗi thường tình.

Như trận lụt năm nào, có người chạy nạn xuống phía nam, rồi không bao giờ quay lại, cũng không biết là sống hay chết.

Lúc này lại có người hỏi Lục Tiểu Nha: “Huynh ngươi bị bán đi năm nào?”

Lục Tiểu Nha nói năm, rồi lại nói:

“Huynh ta bị bán đi đầu năm, mẹ ta mỗi lần nhớ đến, lại nói huynh ta lúc đi, lén lút rút bông trong áo bông để lại ở nhà, không biết ra ngoài có bị lạnh cóng không… Mẹ ta còn nói huynh ta thích nhất ăn hoa hòe hấp, lúc đi, còn nhớ thương cây hòe trước cửa nhà, tiếc là lúc đó trời còn rất lạnh, cây hòe chưa ra hoa, đợi huynh ấy đi được một tháng mới ra hoa…”

Lục Tiểu Nha nói đến đây, không khỏi thở dài.

Nàng hoàn toàn không nhớ rõ dáng vẻ huynh trưởng, nhưng cha mẹ nhắc nhiều, cũng nhớ được một vài chuyện.

Lữ Khánh Hỉ đang sai người dọn dẹp chỗ ở cho Tề Quân và Liễu Quý Phi, bỗng nghe Lục Tiểu Nha nói, như sét đánh ngang tai.

Lúc ông bị bán đi, nghĩ đến người nhà ăn không đủ mặc không ấm, liền moi bông trong áo mình ra để lại nhà. Ông cũng thích ăn hoa hòe hấp, cây hòe trước cửa nhà ông nở rất nhiều hoa, ông hái rồi nhờ mẹ hấp chín, có thể ăn rất no.

Lữ Khánh Hỉ vội vàng tiến lên, hỏi Lục Tiểu Nha: “Ngươi, huynh ngươi tên gì?”

Lục Tiểu Nha đáp: “Tên Đại Khánh.”

Lữ Khánh Hỉ lại hỏi: “Phụ thân ngươi tên gì?”

Lục Tiểu Nha lại đáp.

Lữ Khánh Hỉ trò chuyện với Lục Tiểu Nha, tiện thể đối chiếu với những chuyện trong ký ức của mình.

Chuyện lúc nhỏ, ông nhớ không nhiều, chủ yếu là một vài đoạn.

Ông cứ nghĩ vì vậy mà không tìm được người nhà.

Nhưng nói chuyện với Lục Tiểu Nha, ông mới biết hóa ra không phải.

Ông thật ra họ Lục!

Lúc đó huyện thành ông ở, họ Lữ là đại họ, nhưng phụ thân ông không họ Lữ, mà họ Lục.

Chỉ là lúc đó phụ thân ông không biết chữ, người mua ông lại biết chữ, lúc ghi chép lại không biết sao, lại viết ông thành Lữ Khánh.

Đợi vào cung, lão thái giám trong cung gọi ông là Tiểu Hỉ Tử, sau này ông liền gọi là Lữ Khánh Hỉ.

Nhưng tên thật của ông, kỳ thực là Lục Đại Khánh!

Thêm vào đó cha mẹ ông mất trước khi ông phát đạt, ông tự nhiên không tìm được người.

 

Giờ thì, muội muội ông còn sống, nhị đệ đã mất, nhưng nhị đệ có con cháu còn sống…

 

Lữ Khánh Hỉ và Lục Tiểu Nha ôm nhau khóc lớn.

Ông rất cảm kích Lê Thanh Chấp.

Nếu không có Lê Thanh Chấp, ông chưa chắc đã ra ngoài du ngoạn, cũng sẽ không gặp được người nhà.

Còn trận lụt này, nếu không phải Kim Tiểu Diệp đến cứu trợ thiên tai… Lúc lụt mới xảy ra Lục Tiểu Nha bị thương, trong mắt người thôn, nàng lại là một lão thái bà vướng víu…

Lúc đó Lục Tiểu Nha đã không chịu ăn uống, muốn nhường đồ ăn cho cháu nội ăn.

May mà Kim Tiểu Diệp kịp thời đến cứu tế, Lục Tiểu Nha mới được an trí chu đáo.

Lữ Khánh Hỉ tìm được người thân, nhất thời cũng không còn để ý đến Tề Quân nữa, cứ ở bên người thân, muốn đem hết số tiền mình tích cóp bao năm qua cho người thân.

May mà cuối cùng ông cũng kiềm chế được.

Ông nghĩ đến Kim Tiểu Thụ, Kim Tiểu Thụ là đệ đệ của Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp giàu nứt đố đổ vách, nhưng không hề nâng đỡ Kim Tiểu Thụ quá mức, chính là lo lắng Kim Tiểu Thụ bị người ta dẫn dụ hư hỏng.

Ông cũng có thể làm như vậy.

Lúc Lữ Khánh Hỉ an bài cho người nhà, Kim Tiểu Diệp lại đang làm một việc lớn, đó là chia ruộng đất.

Nàng đem những ruộng đất vô chủ ở phủ Ngọc Khê chia cho những bá tánh không có ruộng đất hoặc ruộng đất ít để cày cấy, những bá tánh này có thể canh tác ruộng đất nàng chia cho họ, nhưng không được mua bán.

Việc này làm khá phiền phức, nhưng Kim Tiểu Diệp vẫn bắt đầu làm.

Nàng đang dò dẫm, muốn thay đổi một chút tình hình Đại Tề.

Việc Kim Tiểu Diệp làm, không gây ra quá nhiều chú ý.

Đại Tề vốn đã có chính sách bá tánh khai hoang xong, có thể được ruộng đất đó, đương nhiên, là phải nộp một ít tiền.

Giờ Kim Tiểu Diệp chia ruộng đất theo đầu người cho những bá tánh đó, họ không được mua bán, sau khi c.h.ế.t ruộng đất này lại về tay quan phủ… Quan viên trong triều cho rằng đây chỉ là một phương pháp cứu trợ thiên tai, không coi trọng.

Lúc này bọn họ càng quan tâm đến chuyện danh tiếng của Hoàng hậu quá lớn.

Kim Tiểu Diệp căn bản không hề định an phận làm một Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng dung túng nàng!

Sau trận lụt phủ Ngọc Khê, trên Kinh Thành Nhật Báo, Hoàng Gia Báo , toàn là tin tức Hoàng hậu làm cái gì cái gì, Kim Tiểu Diệp quá nổi bật!

Hai vị Hoàng tử cũng làm không ít chuyện, ngược lại chẳng ai nói gì!

Lê Thanh Chấp lại không cho báo chí đưa tin quá nhiều về hai vị Hoàng tử Tề Hành Giản, Tề Hành Dịch này.

Họ còn nhỏ, không cần danh tiếng quá lớn.

Hơn nữa tuyên truyền bọn họ làm gì? Tuyên truyền Kim Tiểu Diệp có thể làm gương cho nữ tử thiên hạ, tuyên truyền Tề Hành Giản và Tề Hành Dịch lại chẳng có tác dụng gì, nói không chừng còn khiến một số kẻ đầu cơ bắt đầu đứng về phe nào đó trước.

Lê Thanh Chấp không thích hành vi như vậy.

Nhưng những chuyện này, lại không thể tránh khỏi.

Khi Kim Tiểu Diệp mang theo hai đứa con trở về kinh thành, Tề Hành Dịch, cũng chính là Lê Nhị Mao, liền nói với Lê Thanh Chấp:

"Cha, lần này con ra ngoài gặp gỡ một số người, trước mặt con luôn tìm cách ly gián con và đại ca, cứ lặp đi lặp lại rằng con và đại ca cùng ngày sinh, nhưng ngôi báu sẽ rơi vào tay đại ca, còn nói sau này con cái của con, đời đời kiếp kiếp phải quỳ lạy con cái của đại ca, nếu không cẩn thận còn có thể rơi vào kết cục như Tấn vương..."

Lê Thanh Chấp sớm đã có dự liệu, nhưng nghe con trai mình nói như vậy, vẫn có chút không vui.

Tuy nhiên, thấy Tề Hành Dịch nói những lời này với vẻ mặt tươi cười, biết nó không bị ảnh hưởng, liền yên tâm.

Lê Thanh Chấp nói: "Những kẻ đó nghĩ cũng thật xa vời, hai con, đều không có cơ hội làm hoàng đế."

Tề Hành Dịch kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp: "Vì sao?"

Lê Nhị Mao tính tình hoạt bát, hắn cũng biết tính cách của mình, chưa bao giờ có ý định làm hoàng đế.

TBC

Nếu làm hoàng đế, chỉ có thể ở trong hoàng cung cả đời, có gì hay ho?

Giống như Hoàng gia gia, đi khắp nơi du ngoạn, đó mới là cuộc sống mà hắn mong muốn!

Hắn còn muốn ra biển, đi xem những quốc gia ngoài Đại Tề mà cha hắn đã kể!

Hoàng đế gì đó, cứ để ca ca hắn làm là được rồi, Tề Hành Dịch không quan tâm.

Nhưng, cha hắn nói ca ca hắn không có cơ hội làm hoàng đế?

Lê Thanh Chấp mỉm cười: "Là thế này, cha con ta thân thể đặc biệt khỏe mạnh, ta nghĩ, ta sống đến một trăm hai mươi tuổi không thành vấn đề, nói không chừng còn sống lâu hơn... Vậy đến khi ta thoái vị, hai con cũng đã hơn trăm tuổi rồi..."

Tề Hành Giản và Tề Hành Dịch: "!!!"

"Hai con định hơn trăm tuổi rồi mới đăng cơ sao?" Lê Thanh Chấp hỏi.

Tề Hành Giản và Tề Hành Dịch đều không muốn.

Hơn trăm tuổi, hơn trăm tuổi ư!

Lúc đó bọn họ đều đã là lão già tóc bạc trắng, còn phải vất vả cực nhọc đi làm hoàng đế? Thật là quá mệt mỏi!

Thậm chí, bọn họ chưa chắc đã sống được đến lúc đó.

Lê Thanh Chấp nói: "Cho nên hai con, đừng có mơ tưởng đến chuyện làm hoàng đế nữa, sau này giúp ta chia sẻ bớt việc là được."

Tề Hành Giản, Tề Hành Dịch: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment