Bồn chồn lo lắng cả ngày, đến tối nghe nói Lê Thanh Chấp bị gãy tay, Diêu Chấn Phú suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Còn về phần Lê Thanh Chấp cứu một tên hạ nhân... Diêu Chấn Phú cảm thấy Lê Thanh Chấp có chút lo chuyện bao đồng.
"Lê Thanh Chấp bị gãy tay, chắc chắn không thể sao chép sách kiếm tiền nữa, sau này hắn chính là một tên phế nhân, phải dựa vào Kim Tiểu Diệp nuôi..." Diêu Chấn Phú nói với Kim Mạt Lị với tâm trạng rất tốt.
Kim Mạt Lị biết được chuyện này, cũng có chút vui vẻ.
Nàng ta trọng sinh một lần, thật sự không muốn Kim Tiểu Diệp vẫn sống tốt hơn nàng ta.
Nhưng vui vẻ xong, nàng ta lại có chút sợ hãi.
Nàng ta không ngờ Triệu Tiểu Đậu không đến nhà họ Hồng, mà Triệu Mãn Thương lại bị đưa đi.
Triệu Mãn Thương, nàng ta cũng quen biết.
Kiếp trước, lúc Triệu Tiểu Đậu mới đến nhà họ Hồng, cha của Triệu Mãn Thương rất ghen tị, suốt ngày đánh chửi Triệu Mãn Thương, cảm thấy là do Triệu Mãn Thương không có bản lĩnh, nên mới không được người môi giới để mắt đến.
Sau này, Triệu Tiểu Đậu chết, cha của Triệu Mãn Thương mới không làm như vậy nữa, có một khoảng thời gian, còn đối xử với Triệu Mãn Thương khá tốt.
Nhưng cha của Triệu Mãn Thương luôn say xỉn, có một lần đi ăn cỗ nhà người ta, nhà người ta điều kiện khá giả, chuẩn bị rất nhiều rượu gạo, ông ta liền bám riết không chịu đi, nhất quyết uống đến tối mịt mới chịu về, sau đó không may rơi xuống sông, cứ như vậy mà c.h.ế.t đuối.
Lúc đó, Triệu Mãn Thương mới mười một tuổi, liền bắt đầu làm việc nặng nhọc, việc gì cũng làm để nuôi nấng em trai em gái... Có lẽ là bởi vì trong giai đoạn phát triển lại phải gánh gồng nặng nhọc, Triệu Mãn Thương rất thấp bé, đến tuổi kết hôn cũng không có ai muốn gả cho hắn, hắn dứt khoát không kết hôn, tiếp tục dành dụm tiền, sau đó cưới vợ cho em trai.
May mà em trai hắn không phải là loại người vô lương tâm như Lê Lão Nhị, vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn.
Lần này, Triệu Mãn Thương suýt chút nữa thì c.h.ế.t sao?
Trong lòng Kim Mạt Lị không biết là cảm giác gì.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Lê Thanh Chấp thức dậy, vẫn như thường lệ cùng Kim Tiểu Diệp đi vào bếp.
Hắn muốn giúp đỡ làm việc như trước kia, nhưng Kim Tiểu Diệp không cho phép, hắn chỉ có thể cầm sách đọc cho Kim Tiểu Diệp nghe, dạy Kim Tiểu Diệp nhận biết chữ.
Sáng nay, mọi việc ở nhà họ Lê đều giống như thường lệ, chỉ là sau khi Kim Tiểu Diệp rời đi, liền có rất nhiều người đến nhà, hỏi han chuyện hôm qua.
Lê Thanh Chấp cũng không giấu giếm, kể lại chi tiết mọi chuyện cho mọi người nghe.
Người trong thôn không khỏi lại cảm thán một phen.
Mà sau khi Lê Thanh Chấp nói xong, lấy cớ có chút mệt mỏi tiễn người trong thôn đi, sau đó hắn lấy ra một tờ giấy, dùng tay trái cầm bút, viết lên giấy vụ án mà trước kia hắn từng nghe Kim Tiểu Diệp nhắc đến, vụ án mà quan huyện họ Cẩu xử lý.
Viết chuyện này chắc chắn không thể dùng ngôi thứ nhất, nhất định phải dùng ngôi thứ ba, lúc viết còn phải ca ngợi quan huyện họ Cẩu thật nhiều.
Nói thế nào nhỉ, quyển sách này phải giống như là do một học trò sùng bái quan huyện họ Cẩu viết!
Sau này, quyển sách này cũng phải vô tình truyền bá ra ngoài...
Dùng tay trái viết chữ, đối với Lê Thanh Chấp mà nói thật sự có chút không quen.
Tuy nhiên, chữ hắn viết ra, cũng gần giống như chữ hắn viết bằng tay phải lúc mới đến nhà họ Chu, chưa đến mức không thể nhận ra.
Tuy rằng hắn không quen dùng tay trái, nhưng tay trái của hắn ít ra cũng khỏe mạnh, lúc đó hắn toàn thân đều là thương tích, cả người khó chịu.
Cánh tay phải vẫn luôn đau nhức, nhưng chút đau đớn này đối với Lê Thanh Chấp mà nói căn bản không tính là gì, hắn rất nghiêm túc viết chữ, không bao lâu sau liền sắp xếp xong những thứ cần viết, sau đó bắt đầu động bút.
Chuyện quan huyện họ Cẩu xử án không cần viết dài dòng, chỉ cần khoảng mấy ngàn chữ là được, hắn dự định sẽ nhanh chóng viết xong.
Nói đến đây... Sau khi hắn dùng tay trái viết xong sách của quan huyện họ Cẩu và Đinh Hỉ, chữ viết bằng tay trái chắc cũng luyện được rồi.
Sau này hắn có thể viết chữ bằng cả hai tay, chữ viết còn có thể khác nhau, cũng khá thú vị.
Lê Thanh Chấp nghiêm túc viết chữ, mà lúc này, ở huyện Sùng Thành, vô số người đang bàn tán về vụ án mà quan huyện họ Cẩu xử lý ngày hôm qua.
"Nói gì thì nói, nhà họ Hồng cũng là dòng dõi thư hương, không ngờ lại dung túng cho tên điên trong nhà đánh người."
"Đây đâu chỉ là dung túng, bọn họ đây là mua một mạng người về, mặc cho tên điên kia đánh đập!"
"Đây là không xem mạng người ra gì..."
"Ta có một người thân làm người hầu trong nhà họ Hồng, nghe nói trước kia có một người hầu bị tiểu thiếu gia nhà họ Hồng đánh đau quá, nhịn không được liền đánh trả, để lại một chút vết bầm tím trên người tiểu thiếu gia kia, kết quả bị nhà họ Hồng đánh hai mươi gậy!"
"Trời ơi, bị đánh cũng không được đánh trả sao!"
"Chuyện này tính là gì, trước kia có người nói với ta, người di nương c.h.ế.t bệnh năm ngoái của nhà họ Hồng, kỳ thực căn bản không phải c.h.ế.t vì bệnh."
Danh tiếng tốt đẹp của nhà họ Hồng, bởi vì vụ kiện tụng ngày hôm qua, coi như là hoàn toàn bị hủy hoại, mọi người nói chuyện một hồi, lại phát hiện kỳ thực nhà họ Hồng đã từng xảy ra không ít chuyện rối ren.
Chuyện nhà họ Hồng tức giận đến mức nào tạm thời không đề cập tới, sáng sớm hôm nay, Chu Tầm Miểu đã thu dọn một ít đồ đạc, định đến thôn Miếu Tiền thăm Lê Thanh Chấp.
Từ Khải Phi cũng rất lo lắng cho Lê Thanh Chấp, liền đi theo.
Hai người ngồi thuyền của nhà họ Chu đến thôn Miếu Tiền, sau khi hỏi rõ nhà họ Lê ở đâu, liền đi thẳng đến nhà họ Lê.
Trước cửa nhà họ Lê có ba đứa trẻ đang chơi đùa, còn có một ông lão gầy gò đang nói chuyện với người khác: "Bánh trung thu mà nhà họ Chu tặng ngon lắm, một loại là nhân thịt, bên trong toàn là thịt, một loại là nhân đậu xanh và lòng đỏ trứng muối... Chu lão gia thật sự là người tốt, nhà họ Chu so với nhà họ Hồng kia, tốt hơn không biết bao nhiêu lần!"
Chu Tầm Miểu nghe xong, mặt đỏ bừng.
Ngay sau đó, mặt Chu Tầm Miểu càng đỏ hơn, bởi vì xấu hổ.
Hắn nhìn thấy Lê Thanh Chấp bị gãy tay, đang dùng tay trái viết chữ!
Bên ngoài có người đang nói chuyện phiếm, nhưng Lê Thanh Chấp lại tập trung tinh thần, từng nét từng nét dùng tay trái viết chữ.
Trước kia hắn thật sự là quá lười biếng! Nếu hắn có được nghị lực và sự chăm chỉ như Lê Thanh Chấp, học vấn nhất định sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều!
"Mấy vị là...?" Lê Lão Căn nhìn thấy Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi.
"Chúng ta là bằng hữu của Lê huynh, đến thăm Lê huynh." Chu Tầm Miểu nói.
Thư phòng của Lê Thanh Chấp ánh sáng không được tốt lắm, cho nên hắn đặt bàn đọc sách ở cửa ra vào, mở cửa lớn viết chữ.
Lúc này, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, Lê Thanh Chấp nhìn thấy Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi.
"Chu huynh, Từ huynh." Lê Thanh Chấp mỉm cười chào hỏi.
Ban đầu, Lê Lão Căn có chút đề phòng, chủ yếu là bởi vì Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi vừa nhìn là biết là người được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, ông cảm thấy Lê Thanh Chấp sẽ không có bạn bè như vậy.
Ông thậm chí còn nghi ngờ là người nhà họ Hồng đến gây phiền toái.
Nhưng Lê Thanh Chấp lại quen biết hai người này... Lê Lão Căn mỉm cười nói: "A Thanh ở đằng kia, hai vị cứ qua đó đi."
Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi hành lễ với Lê Lão Căn, đi về phía Lê Thanh Chấp.
Lê Lão Căn luôn bị người khác khinh thường, đột nhiên có người hành lễ với ông, cả người ông cứng đờ.
Một lúc sau, Lê Lão Căn mới hoàn hồn, hạ giọng nói với những người đang nói chuyện với mình: "Mấy người thấy chưa? Tiểu công tử trên trấn đến tìm A Thanh nhà ta đấy! A Thanh nhà ta bây giờ ghê gớm lắm!"
Dân thôn trước mặt Lê Lão Căn liên tục gật đầu.
Lúc này, Lê Thanh Chấp lại nói với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao: "Đại Mao, Nhị Mao, hai con đi bê hai cái ghế đến đây."
Chưa kịp để Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ra tay, Triệu Tiểu Đậu đã nhanh chóng chạy đi bê ghế, Lê Thanh Chấp thấy thế, liền bảo Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đi lấy hai cái bát.
Nhà bọn họ không có chén trà, nhưng có một cái ấm trà bằng sứ lớn, cái ấm trà này được đặt trên bàn đọc sách của Lê Thanh Chấp, bên trong đựng đầy nước sôi sáng nay.
Lê Thanh Chấp rót một ít nước sôi để nguội vào hai cái bát mà hai đứa trẻ mang đến: "Nhà ta không có trà ngon, mong hai vị thông cảm."
"Không sao, có thể giải khát là được rồi." Chu Tầm Miểu tuy rằng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa giàu sang, nhưng cũng không đến mức không thể uống nước trắng.
Còn về phần Từ Khải Phi, tuy rằng cuộc sống của nhà hắn ta cũng coi như là khá giả, nhưng ngày thường ở nhà hắn ta uống nước, cũng là dùng bát cơm để uống.
Chu Tầm Miểu và Từ Khải Phi đến thăm Lê Thanh Chấp, rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Lê Thanh Chấp, Lê Thanh Chấp nói: "Ta không sao, vết thương này không bao lâu nữa sẽ khỏi thôi."
"Lê huynh, trước kia huynh từng nói muốn tham gia kỳ thi huyện vào năm sau, nhưng hiện tại..." Chu Tầm Miểu rất áy náy, "Nếu hôm qua ta cản lại một chút, cũng sẽ không như vậy."
"Ta thật sự không sao, cho dù có chuyện gì, sau này ta cũng có thể dùng tay trái viết chữ." Lê Thanh Chấp nói.
"Dùng tay trái viết?"
Lê Thanh Chấp đưa tờ giấy mình vừa viết xong cho bọn họ xem: "Lúc đầu ta viết sách giúp Chu thúc, chữ viết chính là như vậy, chẳng phải sao?"
Dù sao hắn cũng có dị năng, khả năng điều khiển thân thể của mình mạnh hơn người thường rất nhiều, chữ viết bằng tay trái cũng có thể xem được.
Chu Tầm Miểu nhìn chữ viết của Lê Thanh Chấp, nhịn không được hỏi: "Lê huynh, đại khái bao lâu nữa huynh có thể viết chữ bằng tay trái?"
"Có lẽ là hai tháng." Lê Thanh Chấp cười nói.
Chu Tầm Miểu: "..."
Lê Thanh Chấp quá lợi hại, hắn muốn ghen tị cũng không ghen tị được!