Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 27

Thiên lao là nơi giam giữ các tử tù trọng phạm, tường vây cao dày chắc chắn, được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, nghe nói đã từng xảy ra mấy lần cướp ngục, nhưng cả người cướp ngục lẫn tội nhân đều bị cung tên bắn chết, trước giờ chưa ai có thể thoát khỏi đây.

Diệp Khôn mới bước vào thiên lao, đã cảm nhận được bầu không khí u ám ngay, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Mẹ kiếp, nơi quỷ quái này quá u ám rồi, anh không hề thích nó một chút nào.

Thánh Thượng bất ngờ giá lâm, các quan viên lớn nhỏ canh giữ thiên lao đều giật mình, sợ hãi chạy hết ra ngoài cung nghênh thánh giá, cũng canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường mấy lần.

Diệp Khôn đi giữa vòng bảo vệ của cấm vệ Long Hổ, Hắc Y Vệ của Mục Hiếu Trung, và những lính canh ngục lớn nhỏ vào đại lao giam giữ Đàm Giang Dân.

Đàm Giang Dân là đại thần trong triều, vì chưa kết án, cộng thêm các đại thần Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn âm thầm chăm sóc, mặc dù bị giam trong thiên lao nhưng cuộc sống khá thoải mái, có rượu có thịt, có sách để đọc, có bút mực giấy viết, đủ để ông ngâm thơ vẽ tranh giết thời gian.

Đi thêm một khúc cua nữa là tới phòng giam Đàm Giang Vân, phòng giam u ám, trên tường treo từng ngọn đuốc để chiếu sáng, hai lính canh ngục bỗng đi tới, quản ngục đi phía trước dẫn đường vội hét lên bảo ngừng lại, nhắc nhở bọn họ Hoàng thượng giá lâm, mau tránh đường hành lễ.

Không ngờ quản ngục chưa dứt lời, có một lính canh trẻ tuổi rất tuấn tú bỗng nổi loạn, hét lớn, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Hôn quân, ta giết ngươi!”

Trường kiếm sáng lấp lánh đâm về phía Diệp Khôn, Mục Hiếu Trung phản ứng nhanh nhất, từ phía sau Hoàng thượng nhảy lên lao về thích khách, năm ngón tay như móc câu, nắm lấy trường kiếm, miệng quát lớn: “Có thích khách, mau bảo vệ Hoàng thượng.”

Tám cấm vệ Long Hổ và Hắc Y Vệ cũng phản ứng không chậm, tất cả rút kiếm ra khỏi vỏ đồng loạt, vang lên tiếng soạt soạt vang vọng, rồi đứng chắn trước mặt Hoàng thượng, tạo thành một bức tường đồng vách sắt.

Ban đầu Diệp Khôn cũng bị dọa hơi giật mình, lùi về sau theo bản năng, nhưng thấy Mục Hiếu Trung lao vào đánh nhau với thích khách, có vẻ chiếm được ưu thế nên lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Chỉ có điều, nghe giọng nói là biết ngay thích khách là nữ nhân, không biết có lai lịch thế nào mà dám to gan hành thích Hoàng thượng, đúng là không sợ chết.

Điều làm Diệp Khôn cảm thấy buồn cười là, nữ thích khách này muốn giết thì giết đi, lúc ra tay còn hét lên, ‘ta giết ngươi’, khác gì bảo anh hãy đề phòng à?

Nữ thích khách này thật đáng yêu, như sợ người ta không biết nàng muốn hành thích anh vậy, nếu đổi là anh, anh chắc chắn sẽ lặng lẽ, đến lúc tiếp cận rồi sẽ một kiếm xuyên qua, khà khà.

Nữ thích khách hành thích Hoàng thượng mặc trang phục cai ngục, toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong thiên lao đều sợ đến hồn bay phách tán, mặt tái mét, mất mũ ô sa trên đầu chỉ là chuyện nhỏ, mất đầu mới thê thảm, không cẩn thận còn bị chém cả nhà, tru di cửu tộc.

Vì muốn biểu hiện lòng trung thành, bọn họ vội vàng xông lên, nhưng bị Diệp Khôn ngăn cản, đường đi trong thiên lao này vốn đã chật hẹp, nếu một nhóm người đứng chen chúc nhau, ngược lại càng vướng tay vướng chân, cản trở Mục Hiếu Trung bắt thích khách.

Tu vi Mục Hiếu Trung đã gần tới cấp bậc tông sư, luyện thành thục Huyền Âm Nhiếp Hồn Trảo, không sợ đao kiếm, hắn ta tấn công, hoàn toàn áp chế được nữ thích khách, nhưng kiếm pháp nàng ta tuyệt diệu vô song, thân pháp nhẹ nhàng bay bổng, kéo dài gần mười chiêu mới lỡ tay mà bị bắt, điều này làm Mục Hiếu Trung cảm thấy rất mất mặt.

Mũ trên đầu nữ thích khách đã rơi xuống, mái tóc đen óng ả xõa xuống như thác nước, rơi tán loạn, mặc dù nàng bị trói gô, nhưng đôi mắt linh hoạt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Khôn, miệng không ngừng mắng chửi hôn quân vô đạo.

Lính canh đi cùng nữ thích khách đã bị Hắc Y Vệ bắt lại, thật ra tên đó đã sợ mà ngất xỉu lâu rồi.

Cô nàng đó, rất xinh đẹp, đẹp đến mức hại nước hại dân, chỉ là làn da hơi ngăm đen, rất khỏe mạnh, tính cách hơi hoang dã, như một bé mèo hoang chưa được thuần hóa.

“Ngươi tên gì?” Diệp Khôn bước lên phía trước, vươn tay vuốt cằm bé mèo hoang.

“Hôn quân, ta khinh!” Bé mèo hoang phun nước bọt, bỗng ra sức giãy giụa, giơ chân lên.

“Hoàng thượng cẩn thận…”

Bịch, Diệp Khôn ăn trọn một cước vào bụng, anh đau đến mức khẽ rên rỉ, sắc mặt bỗng trắng bệch.

Mẹ kiếp, đau quá, bé mèo hoang này thật đáng ghét…

Diệp Khôn ôm bụng, nếu không có mấy cấm vệ Long Hổ giơ tay ra đỡ, chắc anh đã ngã chổng vó lên trời rồi.

“To gan!” Mục Hiếu Trung hét lớn, giơ tay lên nhưng bị Diệp Khôn cản lại.

“Hoàng thượng… Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…”

Đột nhiên có tiếng hô gọi kêu cứu cực thảm thiết truyền tới, một đám cai ngục vội vàng xông vào, Diệp Khôn cũng không để ý đến bé mèo hoang nữa, đi vào trong dưới sự hộ tống của cẩm vệ Long Hổ.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng.” Nội các đại học sĩ Đàm Giang Dân mặc đồ tù nhân, tóc tai rối bù, quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu làm trán chảy cả máu.

“Hoàng thượng, tiểu nữ trẻ người non dạ, lão thần cầu xin Hoàng thượng khai ân, xin Hoàng thượng khai ân…” Đàm Giang Dân quỳ trên đất dập đầu, nước mắt giàn dụa, cộng thêm tóc tai bù xù, trông rất đáng sợ dọa người.

“Phụ thân, hôn quân vô…” Nữ thích khách hét lên giãy giụa, hai chân đá loạn xạ về phía Diệp Khôn, nhưng nàng bị trói gô, cộng thêm bị hai tên Hắc Y Vệ giữ chặt nên nàng không làm gì được.

“Im miệng!” Đàm Giang Dân quát lớn: “Mau quỳ xuống, dập đầu nhận tội với Hoàng thượng!”

“Hừ!” Nữ thích khách ngoan ngoãn im miệng, nhưng không quỳ xuống, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Khôn, rồi hừ lạnh, quay đầu nhìn hướng khác.

Diệp Khôn không khỏi buồn cười, bé mèo hoang này cũng rất hiếu thuận đó, có điều ngẫm lại, thời cổ đại với các lễ nghĩa tam tòng tứ đức, quân thần phụ cương trung hiếu cũng không có gì lạ.

Anh khẽ ho một tiếng, bỗng lớn tiếng nói: “Đàm đại học sĩ, ông biết tội chưa?”

“Hoàng thượng, lão thần quản giáo không nghiêm, lão thần có tội, mong Hoàng thượng khai ân.” Đàm Giang Dân không ngừng dập đầu, lúc nghe thấy tiếng nữ nhi hành thích Hoàng thượng trong thiên lao, ông sợ hồn bay phách tán, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại trong nỗi sợ hãi.

Ông nhận mình có tội, nhưng chỉ nhận tội quản giáo nữ nhi không nghiêm, chứ không nhận tội phỉ báng trước đây, cho dù vì nữ nhi hành thích Hoàng thượng mà cả nhà bị chém đầu, thì vẫn là được chết trong sạch, còn tiếng thơm cho đời.

Diệp Khôn chẳng quan tâm đến kế sách của ông ta, hừ lạnh: “Giờ Trẫm cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội, ông có bằng lòng không?”

Đàm Giang Dân sửng sốt, mặc dù bị giam trong thiên lao, mất tự do, nhưng tạm thời ông sống ở đây khá thoải mái, mấy lão thần bạn cũ trong nhóm Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn thường tới thăm ông, đương nhiên ông cũng biết chút chuyện bên ngoài.

Mọi người đều nói sau cơn bạo bệnh Hoàng thượng như biến thành người khác, một mình một ý kiến khác, cử Võ Công Hầu Thường Thanh Sơn trấn thủ ải nguy hiểm Trấn Dương, không phái giám quân, đồng thời ban Võ Công Hầu quyền tự quyết định, còn hạ lệnh cứu trợ thiên tai, miễn ba năm thuế mà lao dịch với vùng bị thiên tai ở phương bắc, có thể xác định Hoàng thượng thật sự thay đổi rồi.

Nếu Hoàng thượng thật sự thay đổi, trở thành minh quân, đây là niềm may mắn của Đại Chu và bá tánh.

Ông thấy ánh mắt Hoàng thượng đang nhìn tới nhìn lui nữ nhi nhà mình, trong long kêu thảm một tiếng: Haizz, không ổn rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng nói lấy công chuộc tội chính là, có ý với Quỳnh Kha sao?
Bình Luận (0)
Comment