Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 41

Kiểu chữ như rồng bay phượng múa, khí thế bàng bạc, phong cách lẫm liệt kia khiến trong lòng đám người Thanh Ngọc chấn động không thôi, bọn họ thầm cảm thán: Diệp công tử, đúng là bậc thầy.

Trên gương mặt xinh đẹp của ba nữ tử lộ ra dáng vẻ sùng bái, khâm phục, khiến Diệp Khôn lại âm thầm hả hê, ai cũng nói bốn vị hoa khôi đứng đầu Lưu Hương Các đều là kiêu căng tự mãn, mắt cao hơn đầu, nhưng lúc này trước mặt anh đây còn không phải đã phục sát đất rồi sao?

Ha hả, anh đây chính là truyền thuyết, anh đây chính là truyền thuyết. Các người chỉ cần sùng bái là được, tốt nhất là sùng bái đến độ muốn lấy thân báo đáp luôn đi, như vậy anh đây mới càng thoải mái hơn.

Có tỳ nữ bưng thêm ly rượu, đũa trúc và miếng lót đệm lên, Mục Hiếu Trung cũng dặn dò bốn cấm vệ Long Hổ đang còn ở bên trong phòng bao ra ngoài canh gác, đám người bên ngoài kia đều đang chen chúc, liều mạng muốn vào trong., bọn họ muốn được tận mắt chứng phong cách và thần thái tuyệt thế của Hoàng Thượng, nhưng số người canh gác bên ngoài lại quá ít, chỉ sợ không ngăn được.

"Kiểu chữ do công tử tự sáng tạo ra đúng là khiến Thanh Ngọc và những người khác khâm phục." Đám người Thanh Ngọc tâm phục khẩu phục, dịu dàng, xinh đẹp nhìn Diệp Khôn.

"Quá khen." Diệp Khôn chỉ đành xá dài đáp lễ, lại khom lưng vài lần, eo của anh đây sắp bị bẻ gẫy rồi.

"Tự mình sáng tạo ra một kiểu chữ? Bậc thầy? Nói ra thật đơn giản, ha ha ha..." Ngoài cửa truyền tới tiếng cười điên cuồng, trong tiếng cười mang theo sự cao ngạo và xem thường.

Gã nào điếc không sợ súng, lại dám nói xấu Hoàng Thượng đấy? Mục Hiếu Trung híp mắt lại, muốn đi ra ngoài giết người.

Diệp Khôn không nghĩ tới nhanh như vậy lại có người làm chim đầu đàn, anh ra dấu tỏ ý Mục Hiếu Trung đừng làm bừa, anh đây chính là quân tử phong độ nho nhã, quân tử là dùng miệng không dùng tay.

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì vẻ mặt của Bạch Linh, Thanh Ngọc và đám người kia đều thay đổi, lộ ra dáng vẻ tức giận, người này rất ngông cuồng, rất vô lễ, rất chán ghét!

"Chỉ biết la hét thì có ích gì, nếu có bản lĩnh thực sự thì cứ việc vào đây thi thử xem!" Tính tình Lam Yến đơn thuần, nàng đã bị tài hoa của Diệp Khôn thuyết phục, tôn thờ dùng bái anh như thần linh, càng thầm ước ao có thể gả cho anh, lúc này lại có người chửi bới thần tượng trong lòng mình, đương nhiên nàng rất tức giận.

Khóe môi Diệp Khôn hơi cong lên, lộ ra nụ cười tà mị khiến tim người khác đập thình thịch, nha đầu này thật đáng yêu đến cực điểm, lại còn nói giúp anh nữa chứ, có người nhảy ra làm chim đầu đàn, anh đây đợi cơ hội này lâu lắm rồi, tự ngươi muốn tìm cái chết, vậy thì anh đây sẽ không khách sáo đâu. Anh đây sẽ đạp lên xác ngươi mà nổi tiếng.

Anh muốn tạo ra một ngôi sao thiên hoàng siêu nhất lịch sử, cơ hội đã ở ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua?

Nhận được ám hiệu, Mục Hiếu Trung bước nhanh lên trước, mở cửa ra, dặn dò tám cấm vệ Long Hổ đứng gác bên ngoài đều lui vào trong bảo vệ bên cạnh Hoàng Thượng.

Cửa phòng mở ra, một đám người chen chúc ở bên ngoài muốn tận mắt chứng kiến phong thái của Diệp Khôn tràn vào, lập tức phòng bao trở nên chật ních người, muốn lách người cũng khó.

Ngược lại bên phía Diệp Khôn còn hơi rộng một chút, bởi vì tám cấm vệ Long Hổ như tám bức tượng kim cang trừng mắt giận dữ đứng chắn ở phía trước, nếu không, đến chỗ đứng còn không có, mà bên ngoài thì vẫn cứ chen nhau mà vào.

Lam Yến không cách nào nhịn được người khác chửi bới thần tượng mười phân vẹn mười trong lòng, nàng đung đưa tờ giấy viết lời bài hát lúc nãy Diệp Khôn đã viết, lớn tiếng nói: "Vừa nãy là ai lớn tiếng ồn ào? Đây là kiểu chữ Hành do Diệp công sáng tạo ra, ngươi có bản lĩnh thì tự mình sáng tạo ra thử xem?"

Một đám danh sĩ chen chúc ở hàng trên cùng tranh nhau chen lấn, thưởng thức bản nháp mà Lam Yến đưa tới, sau khi xem xong rồi, ai nấy cũng đều hít sâu một hơi.

Bậc thầy thư pháp nổi tiếng chỉ liếc mắt đã nhìn ra, từ sau khi hai bậc thầy lớn sáng tạo ra kiểu chữ Triện, Lệ và được lưu truyền cho đến nay thì trên đại lục chưa có ai sáng tạo ra thêm một kiểu chữ mới nào theo phong cách riêng nữa. Kiểu chữ trước mắt này nét bút rắn rỏi mạnh mẽ, khí khái bàng bạc, phong cách lẫm liệt, khiến người ta thán phục không thôi.

Tuy còn thiếu chút linh khí, kết cấu của kiểu chữ còn hơi cứng ngắc, nhưng người ta còn trẻ như vậy, tiền đồ vô hạn, danh xưng bậc thầy thư pháp sớm muộn gì cũng của vị Diệp công tử này đây.

Người vừa nãy cười lớn tiếng, lúc này gương mặt đã căng thẳng đến đỏ lựng, sau đó gã lặng lẽ lui ra khỏi đám người, quả thật gã không còn mặt mũi nào ở lại được nữa.

Không ai dám bước ra thách thức nữa, tên nhãi nãy hùng hùng hổ hổ giờ rụt đầu rụt cổ, Diệp Khôn vốn dĩ đang tự tin mười phần cũng cảm thấy hơi thất vọng, anh đây muốn nổi tiếng sao không ai đứng ra làm bia đỡ đạn hết vậy?

Anh mỉm cười đứng giữa trận, nhưng lại không thấy ai đứng ra thách đấu, bèn chắp tay với đám người đứng trước mặt: "Chư vị mời, tại hạ còn muốn ở bên cạnh uống rượu, viết phú làm thơ với mấy vị cô nương ở đây nữa xin lỗi, xin lỗi."

Mọi người không có chuyện gì thì mời đi ra ngoài, anh đây còn phải uống rượu mua vui, bàn luận lý tưởng cuộc sống với mấy vị cô nương này nữa, mọi người nếu thức thời thì mau lách mình ra chỗ khác đi.

Một mình anh đây độc chiếm năm hoa khôi, những người kia nhất định ganh tỵ đến chết rồi ha ha.

Tám cấm vệ lập tức tiến lên, dựa vào cơ thể cường tráng đẩy người ra khỏi sương phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, tiếp đó là chia ra đứng gác ngoài cửa, giống như tám vị thần giữ cửa, mọi người thấy vậy nên không ai dám bước đến gần nữa.

Trong sương phòng lập tức khôi phục lại yên tĩnh, Diệp Khôn mỉm cười làm tư thế mời ngồi, năm vị cô nương đều tự nhiên ngồi xuống, thay nhau kính rượu với Diệp Khôn.

Đám người Thanh Ngọc đều là bán nghệ không bán thân, do phải thường xuyên tiếp khách mời rượu, nên đương nhiên tửu lượng của các nàng cũng không tầm thường, nếu không bọn họ đã sớm bị người ta chuốc say rồi làm gì đó rồi, đương nhiên bọn họ cũng giở chút thủ đoạn, cho nên nếu thật sự muốn chuốc say bọn họ thì cũng không phải là chuyện dễ.

Hôm nay, các nàng bị tài hoa của Diệp Khôn cảm phục, ai nấy đều kích động hưng phấn, không giở thủ đoạn, thành thật đàng hoàng cụng ly với Diệp Khôn. Tuy tửu lượng của Diệp Khôn cũng tốt nhưng khó có thể chống đỡ nổi các nàng đánh luân phiên như thế, rất nhanh anh đã ngà ngà say.

Lam Yến uống thay anh bảy tám ly, không cần nói cũng biết trong lòng nàng rất yêu thích Diệp công tử.

"Diệp công tử, không phải người vừa nói muốn làm thơ sao?" Vân Ngọc mỉm cười nhìn anh, trong lòng thầm tính toán, Diệp công tử tài hoa tuyệt thế, sau này chắc chắn sẽ trở thành bậc thầy, nàng ít nhiều gì cũng phải sưu tầm bút tích của chàng mới được.

Diệp Khôn mỉm cười, anh còn sợ các cô nương không đề cập tới, khiến anh không thể phô bày "Văn từ tuyệt thế" của anh được nữa đấy, ba anh là giáo viên dạy ngữ văn cấp hai, từ nhỏ đã ép anh học thuộc lòng Đường từ, Tống từ, anh đều đã thuộc nằm lòng, trong đầu toàn là những tác phẩm tuyệt tác, anh đây có dịp ăn cắp bản quyền số lượng lớn rồi ha ha. Ba vạn tuế!

"Đúng đấy, nhưng không cho chơi xấu." Bạch Linh cười duyên rót rượu cho hắn, Lam Yến vội nói: "Bạch Linh tỷ tỷ, nếu còn uống tiếp nữa thì Diệp công tử sẽ say mất."

Thanh Ngọc trêu ghẹo nói: "Say rồi không phải tốt hơn sao? Dìu Diệp công tử vào phòng của muội thỏa lòng mong ước của muội, ha ha."

Lam Yến mắc cỡ má ngọc đỏ bừng, sẵng giọng: "Thanh Ngọc tỷ tỷ, chớ nói lung tung, Diệp công tử sao... sao có thể coi trọng gái lầu xanh như muội đây..."

Nàng đáp lời với dáng vẻ xấu hổ, nói không chừng Diệp Khôn uống say rồi, dìu vào phòng nàng, biết đâu nàng thật sự bá vương thượng cung cũng nên.

Nhưng lời của Lam Yến lại khiến cho Bạch Linh và mấy nữ tử khác sa sút tinh thần, ai nấy đều thầm thở dài, than thở cho số phận của bản thân, nhìn bề ngoài thì cực kỳ vẻ vang, thật ra các nàng còn nghèo khó hơn cả các cô nương thôn quê, ít nhất các cô nương ấy còn được cưới hỏi đàng hoàng, còn bản thân các nàng cho dù có người chịu cưới, cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi.

Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, thân phận thê và thiếp cách xa ngàn dặm. Hơn nữa, tuy bọn họ có lòng nhưng chưa chắc Diệp công tử đã để ý đến, người so với người tại sao số mạng của họ lại khổ thế này?
Bình Luận (0)
Comment