Khi lên đường lần nữa, tốc độ đội ngũ vẫn cứ không nhanh không chậm, là vì chờ đám lưu dân đi cùng và vì Mộ Dung Chỉ Tình đang dưỡng thương trong xe ngựa.
Đám lưu dân được quân châu phủ bảo vệ ở bên trong, còn có thêm một trăm quân Con Cháu cùng trông coi bảo vệ.
Đoàn xe ngựa cũng có một trăm quân Con Cháu bảo vệ hai bên.
Lúc đội ngũ đang đi về phía trước, trong đại sảnh sơn trại núi Long Đầu cách đó không xa, một gã đàn ông vạm vỡ hơn ba mươi tuổi ngồi ở vị trí trước nhất.
Gã có dáng người cường tráng, ánh mắt lập lòe tàn nhãn, cả người trông hung ác đến cực điểm.
Một luồng khí thế cực. mạnh phát ra từ trên người gã.
Ở bên dưới, mỗi bên trái phải có ba người ngồi.
Bọn họ là cầm đầu sáu thế lực cướp khác, lần này vì chuyện của Giang Siêu nên cố ý tụ tập lại đây.
“Thiên Lang, bảy thế lực chúng ta phái ra ba nghìn người, có tin tức gì chưa vậy?
Còn nữa, nhị đương gia Phong Lang nhà ngươi dẫn đội có mang đầu của thằng nhãi Giang Siêu kia về không?”
Một người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải hỏi Thiên Lang đang ngồi ở chủ vị.
“Đúng vậy, một đêm qua rồi, đáng lẽ phải có tin tức mới đúng. Bây giờ còn chưa có tin tức, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Một tên cầm đầu khác nhíu mày nói.
Nghe vậy, Thiên Lang nhìn lướt qua sáu người, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhãn, nói: “Các ngươi gấp cái gì, chỉ là một tên thư sinh mà thôi, muốn lấy mạng hắn có gì khó đâu. Với ba nghìn tinh binh của bảy thế lực, muốn giết quân châu phủ dẫn theo đám lưu dân, dù bọn họ có thêm ba nghìn binh nữa, thì bên ta đều có thể giết hết.”
“Huống chỉ còn có quả thiên lôi do Gia Luật quân sư: mang tới.
Nó chính là đại sát khí, muốn giết một quân châu phủ là rất đơn giản.”
Nói đến đây, gã gật đầu với người đàn ông đeo mặt nạ đứng bên cạnh.
Hắn ta không có lỗ tai phải, để lộ một vết sẹo dữ tợn.
“Các vị yên tâm đi, tuy rằng Giang Siêu có một chút thực lực, nhưng mà có chúng ta tính kế, cộng thêm quả thiên lôi mà ta mang đến, tuyệt đối có thể gi ết chết hän, để có lời ăn nói với Trấn Quốc công đại nhân, đồng thời báo mối thù hủy dung của ta”
Nói đến lời cuối cùng, trong mắt hắn ta hiện lên thù hận sâu đậm.
Hắn ta chẳng phải ai xa lạ, chính là Gia Luật Thanh trốn khỏi núi Kê Minh. Khi ấy Trịnh An đã sắp xếp cho hắn ta thành cấp dưới của Thiên Lang núi Long Đầu.
Sáu tên cầm đầu thế lực cướp nghe vậy thì đều gật đầu với Gia Luật Thanh.
Bọn họ từng thấy sự lợi hại của quả thiên lôi rồi. Có sự giúp đỡ của nó, dù là nghìn quân vạn quân thì cũng có thể nhẹ nhàng thẳng lợi.
“Ha ha... có quả thiên lôi của Gia Luật quân sư, đừng nói là một Giang Siêu nho nhỏ, dù là cả thiên hạ to lớn thì cũng là dễ như trở bàn tay. Lần này quốc công đại nhân có sự giúp đỡ của Gia Luật quân sư, thì cần gì lo lắng chuyện lớn không thành nữa.”
“Đúng vậy, Gia Luật quân sư đúng là có tài, lại có thể nghĩ ra được sát khí lợi hại như thế”
“Không sai, Gia Luật quân sư không hổ là Gia Luật quân sư, sau này quốc công đại nhân được việc, bọn ta còn phải nhờ Gia Luật đại nhân nói tốt vài câu trước mặt quốc công đại nhân nữa đấy”
Sáu tên cầm đầu cướp còn lại vội vàng nịnh bợ Gia Luật Thanh.