Một luồng kình phong chợt lướt qua. Đòn tấn công định đánh vào sau cổ hắn bị hụt.
Giang Siêu quay đầu lại nhìn, thấy ba người mặc đồ đen chợt xuất hiện, người dẫn đầu có dáng người thướt tha, hiển nhiên là nữ.
Hơi thở toát ra từ trên người nàng ta khiến con ngươi Giang Siêu co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị.
Người phụ nữ trước mắt có thực lực thấp nhất cũng là Hóa Cảnh giai đoạn đầu.
Với thực lực Ám Kình giai đoạn giữa của hắn, hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Cho dù Giang Siêu có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, thì hắn cũng chỉ có thể bị nghiền áp.
“Không ngờ Giang Siêu Giang công tử nhà chúng ta lại có thân thủ thế này.
Có điều, ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thể giơ tay chịu trói thôi...”
Lúc này, người phụ nữ dẫn đầu ở đối diện cất giọng thanh thúy.
Sau đó, nàng ta lao nhanh về phía Giang Siêu, tốc độ nhanh đến mức rợn người.
Đám hộ vệ lập tức phản ứng lại, vội vàng vọt lên ngăn cản, nhưng lại bị hai người áo đen khác chặn lại.
Sáu người hộ vệ bị hai gã giế t chết ngay sau đó.
Thấy cảnh này, Giang Siêu trợn to mắt, trong mắt hiện lên giận dữ và sát ý dày đặc.
Đám hộ vệ này là quân Con Cháu có lòng trung thành được Lâm Bân lựa chọn ra đưa cho Giang Siêu.
Bọn họ có thực lực rất cao trong toàn bộ quân Con Cháu.
Qua một khoảng thời gian làm việc cùng nhau, Giang Siêu đã nảy sinh tình cảm thắm thiết với bọn họ, bọn họ vừa là bạn bè lại vừa là đồng đội của hắn..
Thấy bọn họ vì cứu mình mà chết, hắn nổi lên sát ý dày đặc với hai người kia.
Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp đau buồn vì cái chết của hộ vệ, thì người phụ nữ đã lao tới gần đánh ra một chưởng, một mùi hương thơm ngát tỏa ra từ trên người nàng ta.
Giang Siêu không rảnh đi ngửi mùi hương kia. Hắn giơ chưởng lên đỡ chưởng của nàng ta.
Lực lượng mạnh mẽ va chạm, một luồng khí huyết dâng trào, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Người phụ nữ giống như một cái bóng đi theo hắn, đầu ngón tay thon dài chạm vài cái lên người Giang Siêu, lực lượng cả người Giang Siêu bị ngăn chặn.
Hắn ngã mạnh xuống đất, nhìn về phía nàng ta với vẻ mặt sợ hãi. Đối phương thật sự là rất mạnh, mạnh đến mức hắn không hề có cơ hội phản kháng.
Từ khi hắn xuyên qua, đối phương là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Cho dù là hắn của kiếp trước, thì chắc là chỉ có thể đánh ngang tay với nàng ta.
Lúc này, ba người đi tới trước mặt Giang Siêu.
Một người áo đen mặt mày ác độc nhìn Giang Siêu, trong mắt hiện lên sát ý, nhấc chân lên định đá Giang Siêu.
Có điều, ngay lúc hắn ta nhấc chân lên, người phụ nữ bên cạnh hừ một tiếng, phất nhẹ tay đánh bay hắn ta ra ngoài.
“Ngươi coi vi sư là không khí hả? Giang tiên sinh là khách quý của vi sư, sao có thể để cho ngươi đánh bị thương.
Nếu ngươi còn dám động đến Giang tiên sinh thì vi sư sẽ đánh chết ngươi!"
Nàng ta lại hừ một tiếng, đi lên ôm Giang Siêu vào trong ngực, nhảy bật lên lao nhanh về phía cổng tây.
Bên kia, quân Con Cháu nghe tiếng đánh nhau bên này, lập tức lao nhanh tới.
Tiếc là khi bọn họ chạy tới thì Giang Siêu đã bị bắt đi rồi.
Đông Ly Ưng đỡ một người hộ vệ còn chưa tắt thở, vẻ mặt nôn nóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Giang tiên sinh đâu?”
“Giang tiên sinh bị ba người mặc đồ đen... bắt đi... mau đi... cứu hắn... Tên hộ vệ cố gượng chỉ về phía cửa tây.
Hắn ta còn chưa nói xong thì đã rũ đầu chết đi. Trong mắt Đông Ly Ưng hiện lên vẻ đau đớn và giận dữ. Nhưng khi nhìn về phía cửa tây, trong mắt hắn lại tràn đầy do dự.
Lúc này chạy đi cứu người là không kịp nữa rồi.
Có khi còn làm cho mọi người trúng mai phục của người khác.
Nếu đối phương dám nửa đêm tới bắt người thì chắc chắn là đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.