Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 33

Nghe Lưu chủ bộ nói xong, sắc mặt Trịnh Thế Kinh đỏ bừng, trong phút chốc không biết nên nói cái gì.

Hắn ta biết dù mình có thi nhưthế nào thì cũng sẽ thua.

Mặc dù hắn ta khống nghe rõ bài thơ của Giang Siêu, cũng đã quên mất bài thơ của Giang Siêu, nhung mà hắn ta còn nhớ rõ mới vừa rồi mình cảm thấy bài thơ kia rất hay.

Dù bây giờ hắn ta có thể làm thơ thì cũng chỉ là bêu xấu, huống chỉ hắn ta còn không có một chút linh cảm.

Mới vừa bắt đầu liền thua, hắn ta cảm thấy mất hết mặt mũi rồi.

Đột nhiên, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ khác thường. Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mắt khinh bỉ, nói với giọng điệu chất vấn: “Hừ… thằng nhãi kia, ngươi là đồ không biết xấu hổ, thế mà lại dám trộm bài thơ bổn thiếu viết khi rảnh rổỉ. Ngươi nói thật đi, rốt cuộc là ngươi lén nhìn bài thơcúa bốn thiếu vào khi nào? Mà ngươi lại còn không biết xấu hố lấy bài thơ mình trộm đi thi thơ với bổn thiếu, thật đúng là đồ vô sỉ!”

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trợn to mắt ra nhìn. Sao tình huống lại trờ nên không đúng rồi? Trộm thơ? Thật hả?

Giữa lúc khó hiểu, mọi người đều nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt khác thường.

Một số người lập tức tin ngay là Giang Siêu trộm bài thơ của Trịnh Thế Kinh.

Nói đến cùng, Trịnh Thế Kinh là một người có tài, còn Giang Siêu lạì là một thằng nhãỉ không chút danh tiếng.

Nhưng vẫn có một số người tỏ ra nghỉ ngờ, có khi Giang Siêu không hề quen biết Trịnh Thế Kinh, vậy thì sao hắn có thế trộm được bài thơ của Trịnh Thế Kinh?

Chỉ là có ai biết được lai lịch của Giang Siêu?

Nói không chừng Giang Siêu thật sự có quan hệ gì đó với Trịnh Thế Kinh nên có thể trộm thơ được.

Rốt cuộc vừa rồi Giang Siêu gần như bảy bước thành thơ. Nếu không phải trộm thơ thì sao có thể bảy bước thành thơ chứ?

Trừ khi Giang Siêu là một người rất có tài.

Nhưng trông Giang Siêu giống người rất

có tài không?

Nghe vậy, Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Thế Kinh. Hắn vốn cảm thấy nhân phẩm của tên Trịnh công tử này chẳng ra sao cả.

Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ rằng thằng nhãi này chẳng những là nhân phấm không ra sao, mà còn có thế vô sỉ đến mức này.

Đúng vậy, hắn sao chép thơ, nhưng hắn đâu có sao chép thơ của Trịnh Thê’ Kinh. Vậy mà thằng nhãỉ này lại không chút đỏ mặt, hơi thở vững vàng mà nói hắn sao chép thơ của hẳn ta.

Thật đúng là chẳng ai có thế đuổi kịp mức độ vô sỉ của hắn ta.

Làm cho Giang Siêu càng thêm không thể ngờ hơn nữa là tên vô sỉ này còn cắn ngược lại, mắng hắn là đồ vô sỉ, đồ không biết xấu hổ. Rốt cuộc ai mới là đồ vô sỉ đồ không biết xấu hổ đây?

Tuy rằng hắn không đúng khi sao chép thơ của Tô Thức, nhưng hắn đâu có sao chép thơ của hắn ta, hắn ta có tư cách gì đi mắng hắn chú?

“Đúng rồi, là thằng nhãi này sao chép thơ của Trịnh thiếu. Lúc Trịnh thiếu viết bàỉ thơ này, ta vừa lúc được nghe. Chẳng sai đi đâu được, chính là cái câu thơ Trăng có buồn, vui, ly, hợp; Người có tỏ, mờ, tròn, khuyết’!”

Lúc này, một tên thương nhân vội vàng lên tiếng làm chứng.

Mọi người đều ngạc nhiên, rồi chợt cười ầm lên.

Cái tên này, không giúp đỡ còn được, đi lên giúp đỡ là đọc sai thơ, còn nói mình ở bên cạnh nhìn khi Trịnh Thế Kinh làm thơ.

Chẳng phải là hắn ta đang nói nhảm hay sao? Dường như hắn ta chí mới vừa quen biết Trịnh Thế Kinh thôi. Hắn ta thốt ra lời mà không thấy lương tâm cắn rứt hay sao?

Mọi người đều khinh thường mà nhìn tên thương nhân kia, rồi lại chề giễu mà nhìn Trịnh Thế Kinh.

Mọi người đều hiếu ra, đồ vô sỉ chính là vị nhị công tử Trịnh Thế Kinh kia.

Chơi thua không nổi nên cắn ngược lại Giang Siêu một ngụm. Nhưng lần cắn ngược này lại cũng khiến người ta không biết nên

làm sao.

Bới vì hắn cứ khẳng định là Giang Siêu sao chép thơ thì có ai làm được gì?

Đây chính là một bài toán không có kết quả chính xác!

Dù cho mọi người ớ đây đều biết Giang Siêu không sao chép, nhưng nếu Trịnh Thế Kinh không chịu thừa nhận thì cũng không ai làm gì được hắn ta.

Hắn ta đã chơi xấu rồi thì ngươi có thế làm gì được nữa.

Hơn nữa, nếu Trịnh Thế Kinh tiêu một ít tiền, tìm một ít quan hệ, thì nói không chùng chẳng bao lâu nữa mọi người đều sẽ nói là Giang Siêu sao chép thơ của Trịnh Thế Kinh .

Cho dù sự thật không phải như thế, nhưng mà Trịnh Thế Kinh có quyền thế, Giang Siêu lấy cái gì để chống lại người ta chứ?

“Nhãỉ ranh, bây giờ ngươi còn gì để nói nữa hay không.? Trịnh Thế Kinh nhìn về phía Giang Siêu bằng ánh mắt đắc ý.

Tuy rằng mọi người xung quanh đều nhìn hắn ta với ánh mắt coi thường, nhưng hắn ta không thèm để ý một chút nào cả.

Biểu hiện lúc này của hắn ta không

giống phong thái của công tử nhà Trấn Quốc công một chút nào, mà chỉ giống như lưu manh đường phố.

Hắn ta đã phát huy hai chữ vô sỉ tới mức cao nhất, không đỏ mặt không hoảng loạn mà chỉ trích Giang Siêu.

Người xung quanh đều lằc đầu khì nhìn về phía Trịnh Thế Kinh.

Mọi người đều biết Trịnh Thế Kinh vỏ sỉ, nhưng không người nào dám nói cáì gì.

Người ta là công tử nhà Trấn Quốc công, không dề dây vào một chút nào. Nếu bị hắn ta ghi hận thì chắc là cuộc sống sau này sẽ khỏngcòn tốt đẹp nữa.

Thấy cảnh này, trong mắt Tống Ninh Tuyết nổi lên giận dữ.

Lúc mọi người cảm thấy Giang Siêu có khả năng sao chép, phản ứng đầu tiên của nàng là không thế nào.

Tuy rằng nàng bị chấn động trước bài thơ của Giang Sỉêu, nhưng rồi nàng lại cảm thấy chỉ là đương nhiên.

Có cái gì là một người toàn năng không biết chứ? Làm thơ thỏi mà, rất khó với Giang Siêu sao?

Ve phần nói là Giang Siêu sao chép Trịnh Thế Kinh, vậy thì càng không thế nào.

Không bàn tới việc Giang Siêu và Trịnh Thế Kinh không hề quen biết nhau. Mà cho dù là quen biết, thì với những hiếu biết về bản tính vó sỉ của Trịnh Thế Kinh, nàng chỉ biết cho rằng Trịnh Thế Kinh sao chép Giang Siêu, chứ không phải Giang Siêu sao chép Trịnh Thế Kinh.

Đúng là bới vì từ nhỏ đã nhìn thấu bản tính vô sỉ dối trá của Trịnh Thế Kinh, cho nên nàng mới luõn phản đối việc hỏn nhân này.

Tống Ninh Tuyết nổi giận muốn đi lên đánh người. Nàng muốn nể mặt Trấn Quốc công, nhưng mà Trịnh Thế Kinh lại không cần mặt mũi, vậy thì nàng cũng không cần phải nể mặt nữa.

Bới vì nàng không chịu được cảnh Trịnh Thế Kinh ức hiếp Giang Siêu.

Có điều, ngay lúc nàng đi lên, Giang Siêu lại kéo nàng lại, CƯỜI lắc đầu với nàng.

Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trịnh Thế Kinh, cười nghiền ngầm nói: “Hừm… Trịnh Thế Kinh, ngươi nói ta sao chép ngươi, vậy ngươi viết lại bài thơ này đi, nhớ là phải viết hết cả một bài thơ. Đã là bài thơ của ngươi,

vậy chắc là ngươi có thế viết không sót một chữ, đúng không?”

Bài thơ này rất dài, người chưa từng học sẽ không nhớ kỹ được. Với cái đức hạnh bao cỏ của Trịnh Thế Kinh, làm sao có thế viết ra được.

Giang Siêu vừa dứt lời, mặt mày còn đầy vẻ đẳc ý Trịnh Thế Kinh lập tức trờ nên tái mét.

Viết cả một bài thơ? Chẳng phải là đang làm khó hắn ta sao? Vừa rồi hắn ta chỉ muốn hãm hại Giang Siêu, lại quên mất bài thơ này rất dài.

Dù hắn ta có chút tài năng học tập, nhưng hắn ta cũng không thể viết ra được, bởi vì vừa rồi hắn ta không cố tình đi học thuộc bài thơcúa Giang Siêu.

Hơn nữa, bây giờ hắn ta đã quên mất bài thơ kia nói cái gì rồi.

Làm hắn ta viết hết một bài thơ hả, không thể nào làm được.

Cho dù là những người khác ở đây thì chắc cũng là quên bài thơ hết fôi.

Bình Luận (0)
Comment