Lúc ấy chỉ thị của Trịnh An chỉ là dự định khiến cho Giang Siêu và quân Khiết Đan đánh nhau lưỡng bại câu thương.
Ông †a không hề nghĩ đến việc hợp nhất quân Con Cháu. Hoàng đế thì nghĩ ngược lại, hoàng đế hơi hơi muốn hợp nhất quân Con Cháu.
"Đáng tiếc... Ngoại tộc xâm lược, bọn họ còn ở đây nội đấu... Xem ra, ông trời muốn diệt Đại Triệu ta rồi!"
Ngẩng mặt lên trời than một tiếng, Lưu Văn Tĩnh cười khổ.
"Tử thủ đi! Nếu bọn họ đã di chuyển rồi, Lưu Văn Tĩnh ta cũng không muốn làm cái chuyện mang tiếng xấu nghìn đời sau kia đâu.
Chỉ mong, Giang Siêu người tốt có thể được ông trời phù hộ, không bị chết trong tay gian thần."
Nói đến đây, Lưu Văn Tĩnh quay người đi xuống cổng thành với vẻ mặt phức tạp.
Ngoài miệng, hẳn nói hy vọng Giang Siêu người tốt sẽ được ông trời phù hộ, nhưng đằng trước có quân Khiết Đan, đăng sau có hai mươi vạn đại quân Đại Triệu bao vây, làm sao Giang Siêu có thể người tốt sẽ được ông trời phù hộ cơ chứ.
Đối với Giang Siêu mà nói, lần này gần như là cửu tử nhất sinh, không có bất kỳ cơ hội nào.
Hắn không muốn nhìn thấy Giang Siêu chết trong tay tên gian thần kia, vì vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt tay với đám người kia.
Bên kia, Giang Siêu không hề biết răng đăng sau có hai mươi vạn truy binh đang hướng về phía hắn.
Lúc này, hắn đang tiến tới Đông Hình Quan. Trên đường đi, hắn đã thấy rất nhiều dân chạy nạn.
Áo rách quần manh, ai ai cũng gầy không chịu nổi, dọc đường đi còn nhìn thấy không ít thi thể.
Có trẻ nhỏ mất cha mẹ đang nằm sấp trước thi thể của cha mẹ khóc thút thít.
Trẻ nhỏ bốn năm tuổi, khuôn mặt đầy vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Những người chạy nạn xung quanh, căn bản không có ai đi quan tâm những đứa trẻ này.
Ở thời buổi loạn lạc này, tự thân muốn sống sót còn khó, chẳng ai muốn mang theo một gánh nặng như này.
Còn kết cục cuối cùng của những đứa trẻ này, chỉ có một con đường. chết.
Nhìn bách tính đang sợ hãi, ánh mắt Giang Siêu rất phức tạp.
Hẳn đi qua bế đứa trẻ đang khóc kia lên, ánh mắt hẳn tràn đầy vẻ thương xót.
"Ta muốn cha mẹ... ta muốn cha mẹ... cha mẹ... cha mẹ. đừng bỏ lại con một mình!"
Đứa bé khóc thê thảm, tiếng khóc. làm cho nét mặt của đoàn quân Con Cháu tràn ngập đau thương và phẫn nộ.
Nếu không phải do quân Khiết Đan, thì sao lại xảy ra thảm sự như thế này.
Rất nhiều đứa trẻ đã mất cha mẹ giống đứa trẻ này.
Giang Siêu cho người cứu trợ những đứa trẻ này, tập chung chúng lại.
Mà những bách tính xung quanh nhìn thấy quân phục kỳ lạ của quân Con Cháu, ánh mắt ánh lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Tất cả bọn họ đều trốn ở đăng xa, không có một nạn dân nào dám lại gần đám Giang Siêu.
Giang Siêu để quân Con Cháu tìm vài nạn dân không sợ bọn họ, rồi cho bọn họ một chút đồ ăn.
Hỏi thăm một lúc mới biết, những nạn dân này là dân từ Bình Nguyên phủ bên kia chạy qua đây.
Trong đó còn có vài người dân của trấn trên đường đi. Sau khi tộc Khiết Đan đánh hạ Bình Nguyên phủ, bọn chúng trắng trợn giết hại dân thường, đốt giết cướp hành hạ gian dâm, không chuyện ác nào không làm.
Phần đa trong số họ là những người may mắn còn sống trong trận tàn sát, và cũng có người là nghe nói quân Khiết Đan sắp tới nên bỏ chạy trước.
Chỉ là, bọn họ căn bản không có nhà để về, cho dù đã trốn đi được thì cũng không biết đi đâu.
An Tây phủ có thể là nơi có thể đi được, nhưng ai biết liệu An Tây phủ có bị quân Khiết Đan chiếm lấy hay không.
Bây giờ bọn họ chỉ biết bỏ chạy theo bản năng, chạy đến đâu thì đến.