“Giang Siêu, bổn quan nhất định sẽ bẩm báo bệ hạ trị tội ngươi, ngươi dám dung túng quân Con Cháu giết hại quân Đại Triệu ta, người chờ đấy!"
Lương tri châu nghiến răng nghiến lợi nhìn theo hướng quân Con Cháu biến mất.
Hắn ta quên rằng nếu không phải hắn ta nảy sinh ý giết quân Con Cháu và giết Giang Siêu thì sao lại xuất hiện tình huống hiện giờ.
Hản ta còn tưởng rằng chỉ có hản ta có thể giết Giang Siêu và quân Con Cháu, chứ Giang Siêu và quân Con Cháu không được giết hẳn ta và quân của hẳn ta.
Giang Siêu sẽ không theo ý hẳn ta. Trước khi quân Con Cháu đi, Giang Siêu cũng đã dặn dò Đông Ly Sơn là nếu có người muốn hẹn riêng Giang Siêu và bao vây quân Con Cháu, thì Đông Ly Sơn không cần lo lảng gì cả, cứ trực tiếp chém đầu sứ giả, rồi ném pháo mở đường.
Giang Siêu có thể đánh tộc Khiết Đan vì bá tánh trong thiên hạ.
Nhưng hẳn tuyệt đối sẽ không nuông chiều kẻ muốn hại hắn. Dám có ý xấu với hản, cho dù là người Đại Triệu, thì cũng sẽ giết không tha.
“Lương tri châu, bây giờ chúng ta phải làm sao? Đuổi theo hay rút lui?”
Lúc này, Hoàng tri châu đứng bên cạnh nhìn Lương tri châu với ánh mắt chế giễu.
Lương tri châu bị tổn thất lớn, còn thấy được sức chiến đấu kinh khủng của quân Con Cháu, Hoàng tri châu cảm thấy Lương tri châu sẽ biết khó mà lui.
Rốt cuộc sự mạnh mẽ của quân Con Cháu chắc chắn sẽ khiến Lương tri châu cảm thấy sợ hãi, còn đuổi theo nữa thì chẳng khác gì tìm chết. Quân Con Cháu và Giang Siêu dường như không hề có ý thuận theo bọn họ.
“Hừ... đương nhiên là đuổi theo rồi, đừng quên tộc Khiết Đan sắp tới rồi, chúng ta tấn công từ hai bên, không tin không giết được thăng nhãi kia và quân Con Cháu của hẳn!”
Lương tri châu hừ lạnh, trong mắt lộ ra vẻ âm độc.
Tuy rằng sức chiến đấu của quân Con Cháu khiến hẳn ta sợ hãi, nhưng hắn ta lại cảm thấy tất cả đều do quân Con Cháu đánh bất ngờ.
Nếu đánh ngay lúc hẳn ta có chuẩn bị, thì quân Con Cháu chắc chắn sẽ không thể đánh tan quân đội của hắn ta.
Tới tận lúc này rồi mà Lương tri châu còn chưa nhận ra quân đội phe mình không đỡ nổi một đòn trước quân đội phe người ta, ngược lại còn đi tìm lý do để tự an ủi.
Đương nhiên, hẳn ta chỉ nói vậy mà thôi, chứ thực tế thì hắn ta chỉ muốn dùng quân Khiết Đan để tiêu diệt quân Con Cháu.
Hắn ta vừa nhận được tình báo là Đông Hình Quan đã rơi vào tay quân Khiết Đan.
Tuy Giang Siêu có hai vạn quân Con Cháu, nhưng Giang Siêu chắc chắn là sẽ không tấn công được Đông Hình Quang.
Chỉ cần hắn ta chặn đường lui của Giang Siêu, thì chờ khi đại quân quân Khiết Đan tới, Giang Siêu chắc chẳn sẽ bị quân Khiết Đan gi ết chết.
Đến lúc ấy, có khi hẳn ta còn có thể nhân lúc Giang Siêu và quân Khiết Đan đánh nhau đi chiếm lợi. Nếu có thể đánh luôn cả quân Khiết Đan thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Lương tri châu vốn dĩ đang mặt mày âm trầm lập tức trở nên đắc ý.
Hẳn ta nhìn sang ba vị tri châu đang ngạc nhiên với ánh mát khinh thường, rồi đứng dậy đi xuống sườn núi.
Ba vị tri châu nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu và ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ hiểu được suy nghĩ của Lương tri châu. Bọn họ cười khổ rồi cũng đi xuống sườn núi.
Bọn họ cảm thấy đau buồn, đau buồn cho Đại Triệu, khi hoàng đế vì ích lợi của mình mà không màng đại nghĩa, ra tay với Giang Siêu đang đánh nhau với quân Khiết Đan.
Đại Triệu không sụp đổ cũng phải sụp đổ.
Nhưng bọn họ có thể làm sao được đây?
Bọn họ chỉ có thể nghe theo lệnh của hoàng đế thôi.
Ba vị tri châu nhìn hướng Đông Hình Quan, không hẹn mà cùng thở dài.