Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 397

So với vị đời trước kia, vị trước mặt đây biết thay đổi lựa tình hình hơn nhiều, nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị đời trước kia e cũng là thân bất do kỷ.

Có lẽ ông ấy cũng muốn phản kháng, tiếc là rất nhiều chuyện ông ấy không tự chủ được.

Có lẽ trong lòng ông ấy khi đó cũng chỉ còn lại nỗi bi phẫn vô tận.

"Nhạc tướng quân, có câu này của ngươi là đủ rồi!

Còn về chuyện lấy thủ cấp, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn!"

Giang Siêu cười ha ha với Nhạc Bằng Cử.

Nếu như, Nhạc Bằãng Cử chọn triều đình, Giang Siêu cũng không biết phải đối xử với hắn ta như thế nào.

Giết!

Thì rất đáng tiếc, hẳn cũng không hề muốn giết đối phương.

Dù sao, trước đó nếu không có Nhạc Băng Cử mở cổng thành, canh giữ cổng thành thì e là hắn phải tốn thêm sức nữa mới chiếm được Đông Hình Quan.

Nhưng không giết, giữ lại một người trung thành với triều đình ở bên cạnh, thể nào cũng sẽ mang lại rắc rối cho mình.

Ai biết trong lòng hẳn ta nghĩ thế nào.

Còn về chuyện có phải Nhạc Bằng Cử đang giả vờ với hẳn hay không, Giang Siêu lại không sợ.

Bất kể hắn ta là thật lòng hay là giả ý, đến lúc đó có thể nhìn ra.

Với lại, Giang Siêu cũng tin tưởng Nhạc Băng Cử sẽ không làm cái loại chuyện vô liêm sỉ đó.

Nhạc Băng Cử nghe vậy, nét mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn ta vẫn cung kính gật đầu với Giang Siêu.

Trong mắt hẳn ta hiện lên vẻ nghỉ hoặc.

Vốn dĩ, hắn ta tưởng vừa nấy Giang Siêu thật sự sẽ để hắn ta ra khỏi Đông Hình Quan để cản trở quân Đại Triệu thi công dựng tuyến phòng ngự và bẫy rập cơ.

Dù sao thì ngộ nhỡ bọn họ phải bỏ chạy, phía sau Đông Hình Quan vẫn là một con đường sống.

Nếu để quân Đại Triệu xây dựng đầy hàng phòng ngự và cạm bẫy, thì có lẽ bọn họ chỉ còn một con đường chết mà thôi.

Thậm chí vừa nãy hắn ta đã chuẩn bị xong tâm lý bị Giang Siêu vứt bỏ.

Đến nỗi hẳn ta tưởng Giang Siêu sẽ coi hắn †a làm đồ bỏ đi, quăng hắn ta ra để đối phó với quân Đại Triệu.

Nhưng nếu đã hạ quyết tâm, thì cho dù bị trở thành đồ bỏ đi, hắn ta cũng chấp nhận, nhưng nào ngờ ngoài việc Giang Siêu chỉ thử hắn ta một chút ra, thì không có bất kỳ hành động nào nữa.

Lế nào Giang Siêu không quan tâm những cạm bẫy và tuyến phòng ngự ở dưới quan thật sao!

Ngộ nhỡ, bọn họ thất bại phải bỏ chạy. Đường lui sẽ không còn thật đấy.

"Hầu gia, ngài mặc kệ bọn họ xây hàng phòng ngự và bẫy rập thật à! Ngộ nhỡ..."

Nhạc Băng Cử nói với Giang Siêu với vẻ mặt nghiêm trọng.

Hẳn ta chưa nói ra câu đẳng sau, nhưng hẳn ta tin là Giang Siêu hiểu ý mà hắn ta nói.

Giang Siêu nghe vậy, hẳn quay đầu lại nhìn Nhạc Bằng Cử với ánh mắt thần bí, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị: 'Để bọn họ xây, bọn họ dựng càng nhiều, càng có lợi cho chúng ta!"

Nói tới đây, Giang Siêu quay người đi xuống tường thành, Nhạc Bằng Cử nhìn việc thi công ở ngoài thành với ánh mắt đầy ngạc nhiên, hẳn ta nghĩ mãi mà không hiểu ra sao.

Những hàng phòng ngự và bẫy rập càng nhiều, thì càng bất lợi cho bọn họ mới phải, sao giờ lại thành có lợi cho bọn họ cơ chứ. Hắn ta không biết rốt cuộc Giang Siêu đang có suy tính gì.

Nhưng hẳn ta cũng chỉ có thể im lặng không nói, nhưng mà, khi hắn ta nhìn sang một hướng khác, ánh mắt lại càng trở nên ngưng trọng.

Chắc hẳn quân Khiết Đan sẽ đến nhanh thôi.

Cùng lắm là không quá một ngày.

Dù gì, quân Khiết Đan tiên phong đã chiếm được Đông Hình Quan gần hai ngày rồi.

Nếu không phải Đại quân Khiết Đan phía sau còn bận cướp bóc ở các thành khác, đoán chừng đã tới từ lâu rồi.

Còn thời gian một ngày, hắn ta không biết đến lúc đó Giang Siêu sẽ đối phó với mười mấy vạn đại quân Khiết Đan như thế nào.

Việc mà hắn ta có thể làm hiện giờ chính là đồng hành cùng quân Con Cháu của Giang Siêu huyết chiến tới cùng.

Bình Luận (0)
Comment