Sau khi một tên tướng lãnh hét lớn, năm phe đều nhanh chóng chạy nhanh về phái tường thành ngay, khí thế cũng làm người kinh ngạc.
Thấy cảnh này, Gia Luật Thanh ở một bên lắc đầu, dù sao hắn ta cũng đã nói qua, nhưng đám người này lại rất tự cao tự đại, hắn ta cũng chỉ có thể chờ đến khi bọn họ phải bị tổn hại rồi mới nói sau.
Nhìn thấy đội người chạy đến trước tường thành, thủ lĩnh của năm bên thế lực đều rất chờ mong.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn bọn họ đánh hạ tuyến phòng ngự thứ nhất của thôn Kháo Sơn như thế nào.
Ở phía sau, máy bắn đá cũng đã được chuẩn bị kỹ càng ở bên trong trận địa, tùy thời gian cũng có thể bắn.
Nhìn thấy những chiếc máy băn đá đã chuyển sang trạng thái ngắm bắn, nhóm thủ lĩnh Phương Bách Phật và Tống Chân đầy sự mong ngóng và vui mừng.
Bọn họ thậm chí còn muốn quay đầu nhìn về phía tường thành của thôn Kháo Sơn, bọn họ muốn xem bộ dạng của tường thành bị máy bắn đá bắn hạ.
Chỉ là, không đợi những chiếc máy bắn đá ở bên mình bắt đầu được đưa vào sử dụng, đột nhiên, ở chỗ tường thành của thôn Kháo Sơn, một trận tiếng vang phát lên.
Tiếp theo đó, trong cái nhìn kinh ngạc của mọi người, rất nhiều ánh lửa bắ n ra bốn phía rơi vào máy bắn đá trong trận địa.
Những vật này rất chính xác bắn vào những chiếc máy bắn đá đang chuẩn bị được đưa lên.
Oanh...
Oanh...
Từng đợt tiếng nổ vang lên, máy bắn đá vừa được làm xong, trong nháy mắt đã bị nổ hỏng.
Những người binh sĩ cho đá vào cũng bị nổ chết ngay lập tức.
Hầu như không có một binh sĩ ném đá nào may mắn thoát khỏi.
Một đám thủ lĩnh thế lực vốn đang mong đợi có thể bắn hạ thôn Kháo Sơn đều tỏ ra kinh ngạc, đặc biệt là Phương Bách Phật, hắn ta cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, trong mắt chỉ đầy sự kinh hoàng và không dám tin.
Tống Chân cũng ngơ ngác nhìn trận địa máy bắn đá bừa bộn trên mặt đất, nửa ngày sau cũng chưa thể lấy lại tinh thần.
Như thế này còn chơi kiểu quái gì nữa!
Bọn họ muốn dùng máy bắn đá để tạo thành sát thương chí mạng cho thôn Kháo Sơn, nhưng bọn họ cơ bản là không có cơ hội.
Máy bắn đá đã làm xong rồi, tốn không ít thời gian và sức người.
Thế nhưng, làm xong rồi thì sao!?
Người ta cơ bản không cho ngươi cơ hội để bắn.
Kinh khủng nhất là, đối phương bắn vào trận địa máy bắn đá của bọn họ, bắn phát nào trúng phát đó. 30 cái máy bắn đá, không có một cái nào may mắn thoát khỏi.
Nói cách khác, chỉ cần thôn Kháo Sơn bên kia vẫn còn hỏa thiên lôi bay ra lúc nãy, bọn họ ở bên này đừng mơ dùng được máy bắn đá.
Bởi vì, thôn Kháo Sơn sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Chỉ là, Phương Bách Phật cũng thấy sợ hãi từ bên trong, nếu đối phương muốn dùng hỏa thiên lôi để bắn vào chỗ của bọn họ, vậy bọn họ tàn đời là cái chắc.
Không chừng còn bị nổ chết ngay tại chỗ ấy chứ.
Phương Bách Phật nghĩ như thế, nhưng Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh sẽ không phí phạm đạn pháo và trúc lôi như vậy.
Với khả năng của các thủ lĩnh thế lực, khi pháo nổ, có khi bọn họ cũng đã né qua né lại được rồi, nhiều nhất cũng chỉ làm bọn họ bị thương được thôi, có khi chỉ tổn thương được những người hộ vệ bên cạnh bọn họ mà thôi.
Nếu muốn giết bọn họ, sợ là rất khó, làm như vậy ngược lại còn lãng phí đạn pháo hơn.
Bọn họ không ngu mà lãng phí đạn pháo ở những chỗ như vậy.
Còn không bằng giữ lại đạn pháo, dùng vào những lúc cần thiết hơn.
Dù gì, qua mấy lần sử dụng, đạn pháo cũng không còn nhiều lắm. Cũng may, tộc Dạ Lang ở bên kia vẫn đang sản xuất thêm.
Bọn họ có thể lấy từ tộc Dạ Lang. Chỉ là, tạm thời tốt nhất nên dùng ít đi, nếu có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Dù sao, bọn họ còn chưa có nhiều đạn pháo đến mức có thể tùy ý tiêu sài. Sản lượng không đủ!
Một cái đạn pháo đều rất quý giá. Phải mất mấy chục lượng bạc mới có thể tạo ra một cái.
Một đợt pháo vừa dùng để bắn hủy máy bắn đá cũng làm cho Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh cảm thấy rất xót xa.