Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 471

Bóng đêm phủ xuống, Đông Ly Ưng nhìn về phương xa, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sắc mặt của nhóm quân Con Cháu ở trong tường thành cũng rất nghiêm trọng.

Nhưng mà ý chí chiến đấu của mọi người lại chưa từng có lần nào cao trào như vậy!

Sắc mặt của Nam Minh Chinh lúc này cũng nghiêm trọng y như vậy, bọn họ không biết được một trận chiến này sẽ kiên trì được đến khi nào.

Tuy là quân Con Cháu thoạt nhìn cũng chỉ mới tổn thất không tới hai nghìn người, còn quân địch thì tổn thất hơn hai vạn, nhưng mỗi một người quân nhân trong quân Con Cháu đều rất quý giá.

Bọn họ còn không muốn những chiến hữu chết đi ngay trước mắt mình.

Cho dù cuối cùng cũng là quân Con Cháu giành thăng lợi, bọn họ lại không thể chấp nhận được nhưng những sự tổn thất ấy.

Nếu mà lại thêm một đám cường địch đến nữa, nói chưa biết chừng thì toàn quân Con Cháu sẽ bị diệt sạch.

Địch nhân lúc này đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội ngũ, quân Con Cháu bên này cũng bắt đầu nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Bọn họ biết, phía trước sẽ còn có một trận chiến còn gian khổ hơn nữa đang chờ bọn họ.

Quân liên quân bên kia nhất định sẽ không chấp nhận được thất bại như vậy. Binh lực vào lần tiến công tiếp theo nhất định sẽ còn kh ủng bố hơn.

Ở một nơi khác, Giang Siêu thu lại kính viễn vọng, mắt hắn trâm như nước, gương mặt tràn đầy lạnh lếo.

Sau khi hiểu rõ về tình huống của kẻ địch, hắn dẫn quân Con Cháu và Châu Phủ quân đến phía sau quân địch.

Lúc này hắn nhìn đến cảnh kẻ địch mạnh mẽ đánh vào thôn Kháo Sơn, thôn Kháo Sơn chỉ có thể liều chết mà chống cự lại, và cảnh quân Con Cháu phải hy sinh.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nói với Mộ Dung Cung và các tướng lĩnh: “Bây giờ là lúc chạng vạng, tất cả mọi người nghỉ ngơi và chỉnh đốn trước, đợi đến khi đêm khuya thì phát tín hiệu, chúng ta... triển khai công kích toàn diện với kẻ địch. Nhất định phải để cho tất cả bọn chúng đều lưu lại nơi này!”

Tuy rằng bây giờ hắn rất muốn dẫn quân Con Cháu xung phong liều mình, nhưng Giang Siêu vẫn là nhịn lại nỗi xúc động này.

Lúc này liều chết mà xông lên hoàn toàn không phải là cách làm sáng suốt. Để có được hiệu quả đánh chiến tốt nhất thì phải đánh ở lúc mà kẻ địch còn đang lơ là không có phòng bị.

Xem tình huống trước mắt thì có lẽ là đám người Phương Bách Phật liên quân tạm thời sẽ chưa có động tĩnh gì, bởi vì bọn họ chiến đấu ban ngày có thiệt hại nên nhất định là sẽ nghĩ cách khác để triển khai tiến công.

Nếu như lúc này lại mù quáng tiến lên, thì bọn họ căn bản là không chịu nổi tổn thất.

Suy cho cùng thì đánh nhau lúc ban ngày đã tổn thất gần tam vạn binh lực. Cho dù bọn họ có mười lăm vạn binh lực thì cũng không thể chịu được sự hao tổn lớn đến vậy.

Trong thôn Kháo Sơn, thời gian trôi đi từng phút từng giây, quân Con Cháu đã chuẩn bị xong để bất cứ lúc nào cũng có thể đi tập kích đêm kẻ địch.

Cho dù là kẻ địch không chuẩn bị cho khả năng bị tập kích đêm, nhưng bọn họ phải chuẩn bị những gì thì đều chuẩn bị tốt.

Mà Đông Ly Ưng cũng đang chờ Giang Siêu trở về.

Nếu như Giang Siêu trở về, hắn nhất định sẽ chọn một cơ hội thích hợp để triển khai đánh lén sau lưng kẻ địch.

Điều mà Đông Ly Ưng phải làm lúc này là phối hợp với Giang Siêu để công kích ở trước và sau kẻ địch.

Tới lúc đó thì mười mấy vạn người trước mắt này sẽ bị bọn họ ăn sạch toàn bộ.

Lúc này Đông Ly Ưng đứng trên tường thành với Nam Minh Chinh, Nam Minh Chinh đang nhìn về phương xa, trong mắt tràn ra nỗi thất vọng.

“Huynh đệ, ngươi bảo, tiên sinh có trở về không! Chúng ta đã đợi nhiều ngày như thế mà tiên sinh còn chưa trở về.

Hắn..." Nam Minh Chinh nhìn về phía Đông Ly Ưng nói.

“Yên tâm, tiên sinh nhất định sẽ trở về, ta tin tưởng hắn... tất cả mọi người cũng tin tưởng hắn... Đông Ly Ưng nghe vậy, thần sắc lộ ra sự kiên định.

Bình Luận (0)
Comment