Thấy Lưu Anh đã tàn phế rồi, Giang Siêu quay người đi lại vị trí của mình, lạnh nhạt nhìn bảy người ở đối diện, mặt mày. lộ vẻ chế giễu và lạnh lùng.
“Ta thắng ván thứ nhất. Đến ván thứ hai, các ngươi đã nghĩ xong là ai lên chưa? À đúng rồi, nhớ là phải suy nghĩ kỹ trước khi nói tiền cược, Lưu Anh chính là một bài học cho các ngươi...”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Giang Siêu trở nên tràn đầy vẻ bá đạo và khinh thường.
Đám tài tử nghe vậy thì không hiểu sao cảm thấy rùng mình, rồi lập tức nổi lên giận dữ.
Giang Siêu kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là xem thường bọn họ mà.
Bọn họ là tám đại tài tử, thua một ván không có nghĩa là Giang Siêu có thể thẳng hết các ván còn lại.
Lúc này, đệ nhị tài tử Lục Diệc Minh đi ra.
Khi hẳn bước lên, mọi người xung quanh đều mang vẻ mong chờ.
Hản ta chính là đệ nhị tài tử trong tám đại tài tử, cũng là tài tử có tài đánh cờ giỏi nhất.
Hắn ta còn là cờ tiến sĩ số một cung đình. Hăn ta tự nhận tài đánh cờ đứng hàng thứ hai trong toàn bộ Đại Triệu, thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
Vì thế hắn ta mới được phong là cờ tài tử trong tám đại tài tử.
So với đàn tài tử, hắn ta còn nổi tiếng hơn vài phần, địa vị cũng cao hơn vài phần.
“Lục Diệc Minh thỉnh giáo Giang công tử, xin Giang công tử không ngại chỉ giáo!”
Lục Diệc Minh chắp tay với Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nhìn lại hắn ta, cười nghiền ngẫm nói: “Không dám nhận là chỉ giáo, mọi người chỉ bàn luận với nhau thôi. Không biết Diệc Minh công tủ muốn đặt tiền cược là gì?”
Lục Diệc Minh ở đối diện nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Hẳn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, rồi dời mắt nhìn về phía đám đông.
Khi thấy tronng đám đông có người lạnh lùng liếc hắn ta, vẻ do dự trong mắt hẳn ta lập tức biến thành hoảng loạn và sợ hãi.
“Lục Diệc Minh ta đánh cược mạng sống với Giang công tử.
Nếu ta thua thì ta sẽ tự sát ngay tại đây.
Còn nếu Giang công tử thua thì mời Giang công tử qua đời ngay tại đây.”
Hắn ta nói với giọng điệu khí phách, không còn vẻ hoạng loạn mới vừa rồi, ánh mắt trở nên cực kì kiên quyết, giống như đã quyết định là sẽ dốc hết sức một lần, ngay cả mạng sống của mình cũng bỏ.
Mọi người nghe thấy tiền cược của hẳn đều có chút ngây người và chấn động.
Bọn họ dường như không ngờ rằng Lục Diệc Minh lại tàn nhẫn đến thế.
Hắn ta mở miệng ra là đòi đánh cược mạng sống với Giang Siêu.
So với tiền đánh cược đôi tay của Lưu Anh, thật sự là khó mà nói hết lời về tiền đánh cược mạng sống của Lục Diệc Minh.
Ngay cả Giang Siêu cũng có chút ngạc nhiên.
Hắn nhìn theo hướng mà Lục Diệc Minh vừa nhìn lúc nấy, ý cười nghiền ngẫm bên môi đậm thêm vài phần.
Nơi ấy có một người trung niên sắc mặt trắng nõn đang đứng.
Gã trông cực kì âm nhu. Giang Siêu nhìn một là nhận ra gã là thái giám
Lục Diệc Minh kiêng kị gã, chắc là đã bị gã uy hiếp, chỉ là không biết thứ gì có thể uy hiếp đến Lục Diệc Minh.
Giang Siêu từng nghe nói về Lục Diệc Minh, tính tình chính trực, danh tiếng không tệ, tốt hơn Lưu Anh rất nhiều lần.
Có điều, hắn ta vừa lên là đòi đánh cược mạng sống với mình, khiến Giang Siêu không thể không xem kỹ lại hẳn ta.
Nhưng dù sao thì Giang Siêu cũng tin là hắn ta bị bắt buộc.
Vẻ do dự trong mắt hẳn ta lúc nãy, không biết là do dự không muốn hại hắn, hay là do dự tiếc mạng sống của mình.
“Được thôi, ta chấp nhận tiền cược của ngươi...”
Giang Siêu không quan tâm đối phương có tính toán gì. Hắn lớn tiếng nói với Lục Diệc Minh.
Giang Siêu từng nghe nói về Lục Diệc Minh, tính tình chính trực, danh tiếng không tệ, tốt hơn Lưu Anh rất nhiều lần.
Có điều, hẳn ta vừa lên là đòi đánh cược mạng sống với mình, khiến Giang Siêu không thể không xem kỹ lại hắn ta.
Nhưng dù sao thì Giang Siêu cũng tin là hắn ta bị bắt buộc.
Vẻ do dự trong mắt hắn ta lúc nấy, không biết là do dự không muốn hại hẳn, hay là do dự tiếc mạng sống của mình.
“Được thôi, ta chấp nhận tiền cược của ngư: Giang Siêu không quan tâm đối phương có tính toán gì.
Hản lớn tiếng nói với Lục Diệc Minh.
Hắn chấp nhận tiền cược này. Hắn cũng muốn xem Lục Diệc Minh định chơi thế nào.