"Bệ hạ, chuyện này người có thể đổ lên đầu Trịnh An, lễ sắc phong của Giang Siêu, người có thể cử hành được rồi, chỉ cần cho cả Trịnh An đến lễ sắc phong này, thì sẽ cho Trịnh An có cơ hội giết Giang Siêu."
"Chắc chắn Trịnh An sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, thậm chí có khả năng ông ta sẽ đổ cái tội danh này lên đầu ngài.
Nhưng bệ hạ yên tâm, chỉ cần lão nô còn ở đây thì Trịnh An không chạy thoát được đâu."
"Chúng ta có thể làm một công đôi việc, diệt trừ hai người có sức đe dọa nhất. Đến lúc đó, bệ hạ chỉ cần đổ tội danh này lên đầu Trịnh An, sau đó chúng ta lại lấy danh nghĩa trả thù cho Giang Siêu đánh chết Trịnh An, tiếp đó gọi con trai và người nhà của Giang Siêu vào Kinh thụ phong vị trí Quốc công của Giang Siêu, sau đó tóm gọn một mẻ cả nhà hắn, thế thì lo gì không giải được mối họa Giang Siêu!"
Lời của lão thái giám khiến cho hoàng đế mừng rỡ, ông ta vội vàng gật đầu, trong mắt hiện ra một cỗ kiên quyết.
"Được, vậy làm theo cách của ngươi, người đâu, trẫm muốn hạ chỉ!"
Rất nhanh, Tống Triết đã hạ chỉ sắc phong cho Giang Siêu, ngày sắc phong được định vào ba ngày sau.
Đại lễ sắc phong sẽ cử hành trên quảng trường Khâm Thiên Giám ngoài hoàng cung.
Ở quý phủ của Trịnh An, sau khi nghe được tin tức này, nét mặt Trịnh An hiện lên vẻ vui mừng, ông ta đang sầu vì không tìm được cơ hội giết Giang Siêu đây.
Đại lễ sắc phong là cơ hội mà ông ta đang chờ đợi, ông ta chỉ cần bố trí mai phục ở đại lễ sắc phong, đến lúc đó, muốn giết Giang Siêu còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à.
Đến lúc đó, chỉ cần giết Giang Siêu xong, ông ta lại dùng dư luận đẩy tội danh cho hoàng đế, thế thì hết thảy đều dễ giải quyết rồi.
Ông ta đang sốt ruột tại sao hoàng đế mãi chưa sắc phong đây.
Thậm chí Trịnh An cũng biết Hoàng đế cũng muốn ra tay với Giang Siêu ở đại lễ sắc phong.
Hơn nữa, đối phương còn muốn bắt Trịnh An cõng cái tội danh giết Giang Siêu này cơ.
Nhưng làm gì có chuyện Trịnh An để cho hoàng đế được như ý, đến lúc đó chỉ cần ông ta tung tin lèo lái dư luận trước, cho dù hoàng đế có điều khiển dư luận thế nào thì ông ta cũng có lợi vì là người tuồn tin lèo lái dư luận trước.
Đến lúc đó, chắc chắn phần đa mọi người sẽ cho rằng hoàng đế là người giết Giang Siêu.
Nghĩ tới đây, Trịnh An không kìm được ngửa mặt lên trời cười to.
"Người đâu, đi bố trí đi, ba ngày sau, giết người ở Khâm Thiên Giám... ha ha..."
Mộ Dung phủ, khi Giang Siêu nhận được thánh chỉ, hắn nhíu mày, khóe miệng nhếch ra một đường cong quỷ dị.
Cuối cùng hoàng đế cũng không nhãn nhịn được nữa. Vậy thì hắn cũng không khách khí nữa.
Còn Mộ Dung Địch và Mộ Dung Phong thì tới tìm Giang Siêu với vẻ mặt đầy lo lắng, bọn họ cũng nhận ra sát tâm của hoàng đế.
Rõ ràng là đối phương muốn thông qua đại lễ sắc phong này ra đòn sát thủ với Giang Siêu.
Còn Khâm Thiên Giám được chọn làm nơi cử hành lễ sắc phong thì ở ngay bên cạnh đại doanh của Cấm vệ quân.
Mà đội cấm vệ quân đang canh giữ hoàng cung lúc này là quân thuộc quản lý của hoàng đế.
Mặc dù, chỉ có năm nghìn quân, con số này còn chưa chiếm lấy một phần mười quân †rong Cấm vệ quân.
Nhưng bọn họ lại là chó săn của hoàng đế, hôm đó có khi Khâm Thiên Giám sẽ bị bao vây đến mức con kiến cũng không lọt, chỉ sợ Giang Siêu không chết cũng phải chết thôi.
Có năm nghìn Cấm vệ quân ra tay, Giang Siêu có lợi hại đi chăng nữa cũng khó chạy thoát.
Vả lại, nghe nói, ba vạn Cấm vệ quân của Trịnh An cũng được phái đi canh giữ trong Khâm Thiên Giám.
Ba nghìn Cấm vệ quân thuộc Mộ Dung gia thì hoàn toàn không chiếm được cơ hội canh giữ.