"Giang Siêu! Lại gặp nhau nữa rồi... cảm ơn huynh..."
Khi Giang Siêu đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo, tiếp đó một gương mặt tươi cười xuất hiện trước mặt hắn.
Khuôn mặt này đang đầy mồ hôi và vết nhem, và còn một ít máu tươi dính vào nữa, bộ chiến bào đang mặc làm cho nàng trông hiên ngang oai hùng.
Giang Siêu nhìn một cái là nhận ra nữ tử trước mặt là ai, nàng chính là Nguyên vương quận chúa Tống Yên, lúc này ánh mắt nàng sáng ngờ và tràn ngập phấn khởi.
Ánh mắt của đối phương làm cho Giang Siêu có hơi không chịu nổi.
Người đang đi theo sau Tống Yên là Tống Chân, Tống Chân có vẻ ngại ngùng nhưng hắn ta vẫn nhìn Giang Siêu với ánh mắt cảm kích.
Giang Siêu không ngờ người mà mình giải cứu lại là Nguyên vương thế tử và Nguyên vương quận chúa.
Trước đó hắn nghĩ muốn cứu người cho nên vội vàng tới đây, hắn cũng chưa nghĩ đến việc người mình cứu là ai.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại cứu được hai nhân vật quan trọng.
Nếu mà để bọn họ bị người Nữ Chân bắt đi thì e sự việc sẽ hơi rắc rối.
Kể ra, nếu hắn không nghĩ đến việc cứu người thì hắn có thể dùng luôn tiểu đội súng trường với đội súng thần công của mình để giết ky binh người Nữ Chân ở cự ly xa.
Đến lúc đó cho dù ky binh Nữ Chân có năng lực đánh trận đi chăng nữa, hắn lại đánh lại ở khoảng cách gần, kết quả chiến đấu cũng sẽ không giống như bây giờ.
Chí ít, bên mình sẽ không tổn thất nhiều chiến sĩ như vầy, hơn nữa còn thể hiện được ưu thế của chiến thuật dùng vũ khí hiện đại hóa.
Nhưng mà, đối mặt với ky binh người Nữ Chân, sớm muộn quân Con Cháu cũng phải triển khai đánh tay đôi với đối phương, trang bị hiện đại hóa của họ chưa đạt đến mức độ khủng bố như đời trước.
Ở trước mặt ky binh, ưu thế của họ vẫn chưa được rõ cho lắm, lúc nào cũng có khả năng để quân địch đánh mạnh vào trận tiền.
Cho mọi người sớm quen với kiểu chiến đấu này, cũng không phải chuyện xấu.
"Hóa ra là Nguyên vương quận chúa và thế tử, các ngươi vẫn ổn chứ..."
Giang Siêu nhìn Tống Yên đang hớn hở rồi gật đầu với hai người họ.
"Nếu huynh mà không tới thì lần này bọn ta thảm rồi... ta đã bảo mà, huynh tuyệt đối sẽ không thờ ơ với quân Nữ Chân..."
Tống Yên kích động nói.
Nói tới đây, nàng còn không quên liếc ca ca của mình, ánh mắt hiện ra vẻ hãnh diện cùng đắc ý.
Tống Chân nghe vậy, hắn ta càng xấu hổ.
Nhưng hắn ta cũng nở nụ cười ngại ngùng. Hắn ta cứ tưởng Giang Siêu sẽ không tới cứu viện.
Không ngờ lại giống với lời muội muội hắn ta nói, Giang Siêu không chỉ phái người tới cứu viện, mà còn đích thân dẫn quân tới cứu viện nữa.
Nghĩ tới sự lợi hại của Giang Siêu, hắn †a lại có thêm vài phần tự tin với việc chống lại người Nữ Chân lần này.
"Lần này may mà có Giang công gia, Tống Chân xin tạ ơn ngài, nay quân Nữ Chân tài sát bừa bãi, thành Tĩnh Dương đã gặp nguy hiểm, Tống Chân không ở lại nói chuyện với Giang công gia nữa, ta còn phải quay về bẩm với phụ vương về những chuyện xảy ra ở thành Dương Phong, mong Giang công gia thứ lỗi."
Tống Chân chắp tay với Giang Siêu.
Tuy hắn ta không biết Giang Siêu dẫn theo bao nhiêu binh tới, nhưng hắn ta hơi sợ Giang Siêu và càng không dám ở chung với Giang Siêu.
Bây giờ đã được cứu, hắn ta muốn quay về thành Tĩnh Dương sớm một chút, tiện thể báo cho phụ thân của mình những chuyện xảy ra ở đây.