Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài

Chương 67


Một chốc sau khi uống tách cà phê thì cả người Tề Ân bắt đầu nóng rang hết cả lên, mồ hôi trên cơ thể cứ thế mà liên tục đồ ra.

Với tay lấy chiếc remote điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa nhưng vẫn không khá khẩm hơn là mấy.

Anh đưa tay rút mấy tờ khăn giấy lau lau mồ hôi trên người, tay còn lại vẫn gõ phím laptop.

" Chuyện gì vậy, sao tự nhiên cơ thể lại khó chịu như thế? "
Không thể chịu đựng thêm nữa, anh đi đến bên đầu giường ngủ rót liên tục mấy cốc nước liền một hơi uống hết.

Khung cảnh xung quanh dần trở nên mơ hồ, hư ảo.

Cảm giác này sao lại kì lạ đến thế, có phải anh đã quá tập trung làm việc nên mới có phản ứng này không?
Nằm xuống giường nhắm mắt lại một chốc xem bản thân có tỉnh táo hơn không nhưng sự thật là càng lúc tình trạng càng tệ hơn, cổ họng anh khô rát, cả người đều vô cùng bức bối khó chịu, bên trong có một luồng sinh khí hừng hực cần được giải tỏa.

Thấy cách này không ổn, anh mở mắt ngồi dậy rót thêm cốc nước thì phát hiện nước trong bình sớm đã bị anh uống hết rồi.

Tề Ân bực tức
" Phiền phức thật.

"
Anh nghĩ có lẽ bản thân mình sốt rồi mới có tình trạng kì quặc như thế.

Anh loạng choạng bước đi muốn xuống nhà lấy thêm bình nước.

Lúc mở cửa phòng ra mới chợt đứng khựng lại.


Tề Ân ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt, cảm giác vừa thực vừa ảo.

Chu Minh Tuệ trên người mặc bộ quần áo ngủ quen thuộc, là đồ của Hi Văn lúc còn ở đây.

Dây áo kéo trễ sang một bên, người xịt nước hoa vô cùng quyến rũ.

Nụ cười trên môi anh chợt hé, trong cơ mơ màng anh có thể thấy được người trước mặt chính là Hi Văn, bộ quần áo với cả vóc dáng đó...đến khi nhìn kĩ vào khuôn mặt, anh cố mở mắt để xem cho rõ nhưng hiệu quả của thuốc như bóp méo nhận thức của anh.

Anh ánh mắt ôn nhu vui vẻ tươi cười nhìn người trước mặt.

" Hi Văn...là em sao? "
Chu Minh Tuệ trầm mặc, không ngờ hiệu quả của thuốc lại mạnh như thế, vốn chỉ định mượn bộ quần áo của Hi Văn để quyến rũ anh không ngờ Tề Ân trong cơn mê man lại nhận nhầm cô ta và Hi Văn.

Chu Minh Tuệ cười thầm
[ Vậy cũng tốt, anh muốn tôi là Cao Hi Văn vậy thì tôi sẽ làm cô ta.

]
Chu Minh Tuệ chậm rãi bước đến trước anh, hương nước hoa quen thuộc xộc vào mũi càng thêm k1ch thích, cô ta đặt tay lên vai Tề Ân giọng thủ thỉ
" Tề...Ân, có nhớ tôi không? "
Ánh mắt bây giờ của anh...phải chính là ánh mắt si mê này, Chu Minh Tuệ chưa một lần nào có thể nhìn thấy, anh luôn lãnh đạm, thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy ả một cái nhưng bây giờ trong mắt Tề Ân cô ta chính là bảo bối được nâng niu chiều chuộng.

Anh đặt tay lên má Chu Minh Tuệ khẽ vuốt v e, cô ta nhẹ nhàng cựa quậy.

" Em có biết, anh đã chờ rất lâu, rất lâu hay không? Tại sao bây giờ mới quay trở về.

"
" Không phải bây giờ em đang đứng trước mặt anh hay sao? Anh có gì muốn nói hay...muốn làm với em không? "
Chu Minh Tuệ như hoàn toàn nhập vai vào nhân vật cô ta đang đóng, từng lời nói vô cùng sắc sảo uyển chuyển cũng là những lời Tề Ân vẫn luôn muốn nghe từ chính miệng Hi Văn nói ra.

Anh choàng tay ôm lấy Chu Minh Tuệ, áp sát hai gò má lại với nhau.

" Rất vui, rất hạnh phúc khi có em.

Chuyện này giống như là một giấc mộng vậy..."
Chu Minh Tuệ chỉ là cảm thấy thật không ngờ ly hôn bao nhiêu lâu mà tình cảm của Tề Ân dành cho cô không những không thay đổi mà còn là càng lúc càng sâu đậm.

Nhưng đáng tiếc sau khi tỉnh cơn mê người đàn ông này sẽ thuộc về cô ta rồi.

Chu Minh Tuệ hướng nhìn vào một góc nhỏ trong phòng, ánh đèn nhỏ màu đỏ chớp nháy khiến cho ta mỉm cười hạnh phúc.

Đề phòng Tề Ân rũ bỏ trách nhiệm cô ta vẫn là nên đặt một camera ở đây quay lại cảnh bọn họ ân ái để làm bằng chứng.

Cô ta kề sát đôi môi vào tai Tề Ân thỏ thẻ truyền sang lời nói kèm theo hơi ấm phát ra
" Nếu đây là một giấc mộng...vậy thì anh đừng tỉnh lại nữa.

"
Tề Ân kéo mạnh một phát đẩy Chu Minh Tuệ ngã xuống giường còn bản thân thì nằm đè trên người ả.


Minh Tuệ nét mặt hạnh phúc, hưởng thụ.

Người đàn ông hoàn hảo như vậy vừa đẹp vừa giàu còn si tình này hôm nay thuộc về cô ta chắc rồi.

Anh kề mũi hít hà hương thơm trên người Chu Minh Tuệ, mùi nước hoa quen thuộc mà trước kia Hi Văn vẫn thường dùng.

Cô rời đi bỏ lại cả căn phòng biết bao quần áo, trang sức, nước hoa, bây giờ đúng là thời cơ để Chu Minh Tuệ Tận dụng.

Ả dùng tay đè mạnh áp sát anh vào cơ thể mình.

Trong cơ mê man không ai để ý chiếc điện thoại nằm trên giường vô tình bị cô ta nằm đè lên chợt bừng sáng.

Nhưng giờ phút này ai lại quan tâm đến việc đó cơ chứ.

Chu Minh Tuệ chủ động kéo dây áo xuống là lộ ra bờ vai gầy nỏn nà, lăn lộn một chốc bỗng đè lên phần trò chuyện tin nhắn giữa Hoa công tử và Hi Văn còn ấn vào cả cuộc gọi thoại.

Hi Văn vừa từ phòng tắm trở ra còn đang sấy tóc với dưỡng da thì bỗng nhiên thấy có người gọi đến, cô nhìn tên thì giật mình.

" Không phải vừa nãy Hoa công tử vừa chúc mình ngủ ngon sao? Bây giờ sao lại gọi đến đây nhỉ? "
Chu Minh Tuệ nhanh nhảu tháo từng cúc áo trên người anh làm lộ ra phần ngực săn chắc.

Người đàn ông như này chẳng trách cô gái nào cũng thèm khát.

Khi hai người bọn họ chuẩn bị hành sự thì bỗng nhiên
[ Alo, Hoa công tử.

]
Hành động của Tề Ân chợt dừng lại, anh lắng nghe tiếng nói quen thuộc ấy.

[ Alo, anh gọi cho tôi có việc gì sao? Anh...không ngủ được? ]
Chu Minh Tuệ như khựng lại, tiếng nói này...!
[ Anh có gì muốn nói, tôi đang lắng nghe đây ]
Tâm trí Tề Ân như bị tiếng nói kia của Hi Văn kéo trở về thực tại.


Anh nhìn lại người phụ nữ nằm trên giường mình
[ Không phải Hi Văn.

]
Ánh mắt trừng trừng này của anh làm cho Chu Minh Tuệ sợ đến run rẩy, không ngờ sự cố như vậy lại xảy ra phá hoại chuyện tốt của cô ta.

Anh mò mẫn tìm chiếc điện thoại, màn hình vẫn đang hiển thị cuộc gọi với cô.

Anh cố đè nén rồi nhỏ giọng nói
" Xin lỗi, tôi sẽ giải thích sau.

"
Nói xong liền tắt máy.

Nhìn lại Chu Minh Tuệ trang phục không chỉnh tề nằm trên giường mình, cơ tức giận trong anh không thể không bộc phát, cô ta mặc quần áo của Hi Văn là cố tình muốn câu dẫn anh sao?
Anh siết chặt nắm tay, không thể...anh không ra tay với phụ nữ mà chỉ trừng mắt nhìn cô ta.

Anh quát to khiến ả phải giật mình run sợ1
" Cút.

"
Chu Minh Tuệ nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy khỏi căn phòng.

Ánh mắt như muốn giết người đó của Tề Ân thật sự quá đáng sợ, cô ta e rằng sau chuyện này bản thân chắc sẽ chết không toàn thây..

Bình Luận (0)
Comment