Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 212

Từ Nhất Chu vội vàng nói: "Không phải là tụi em nói, là Hàn Thành nói! Đội trưởng, tụi em đi dạy cho anh ta một bài học, trả thù cho chị, thế nào?"

Trả thù xong, đừng tăng cường huấn luyện nữa.

Tiêu Hòa lại rất điềm tĩnh: "Hàn Thành tôi đã dạy dỗ rồi, hiện tại đang nằm viện, bây giờ đến lượt các người."

"..."

Hoắc An yếu ớt nhắc nhở: "Đội trưởng, đánh người là phạm pháp..."

Tiêu Hòa liếc cậu ta một cái: "Tôi chỉ làm anh ta ngất đi, sau đó để Tiểu Quai dọa anh ta chạy bộ, mới ba buổi tối đã mệt lả rồi."

Tuyệt thật.

Chạy ba buổi tối, làm sao mà không vào viện được?

Mấy người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ sợ hãi.

Còn chưa kịp mặc cả, Tiêu Hòa đã trực tiếp ném mấy chục cân tạ xuống đất, phát ra tiếng ầm ầm.

"Tất cả đứng nghiêm! Chạy bộ! Chạy chậm mười cây số, sau đó tiến hành huấn luyện chuyên biệt, thời gian dài không huấn luyện, các người quá lười biếng rồi, phải để các người tìm lại cảm giác ban đầu mới được."

Mấy người sợ đến mức vội vàng xua tay.

"Không cần, không cần, tụi em đều nhớ, nhớ rất rõ."

Ký ức đau thương bị một con hamster đuổi chạy, làm sao có thể quên được?

"Đội trưởng, chị không cần mời Tiểu Quai đến đâu, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, cứ để nó nghỉ ngơi đi, tụi em tự luyện."

Nói xong vội vàng mặc tạ vào, sợ Tiêu Hòa không nói một lời đã dắt con hamster khổng lồ kia ra, giáng cho họ một đòn chí mạng.

Không lâu sau, mấy người đã xếp hàng chạy vào rừng.

Tiêu Hòa nhàn nhã đi theo sau, đang nghĩ xem nên tăng cường huấn luyện như thế nào thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh Kiếm nhắn tin: [Đang làm gì thế?]

Tiêu Hòa: [Huấn luyện.]

Anh Kiếm: [Sao lại huấn luyện nữa? Không biết còn tưởng công ty mình là quân đội chứ, nghệ sĩ đỉnh lưu của em về rồi, ra sân bay đón đi.]

Tiêu Hòa nhìn thấy câu này, có chút kinh ngạc: [Nghệ sĩ đỉnh lưu nào?]

Anh Kiếm: [Đến đó rồi biết, mau đến đi, tính tình đối phương không tốt lắm đâu.]

Nhìn thấy câu này, Tiêu Hòa hơi nhướng mày.

Nghệ sĩ đỉnh lưu tính tình không tốt?

Dưới trướng cô mà lại có người như vậy sao?

Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa nhanh chóng cất điện thoại, đứng trên cành cây cao, nhảy vọt về phía trước mấy cái, rất nhanh đã đuổi kịp mấy người đang chạy bộ.

"Các cậu tiếp tục huấn luyện, tôi đi sân bay đón sư đệ của mọi người."

Nói xong một câu, lại biến mất trong rừng.

Mấy người vừa kinh ngạc vừa tò mò.

"Lại có người đến sao?"

"Tội ghê, không biết lại là đứa đáng thương nào rơi vào ma trảo của đội trưởng, chắc chắn sẽ hối hận."

"Không chắc, lỡ như cậu ta thích huấn luyện thì sao?"

"Làm sao có thể? Kiểu huấn luyện như đòi mạng này, đừng nói đến người, chó còn chịu không nổi!"

Mấy người bàn tán xôn xao nhưng động tác dưới chân vẫn không dừng lại, đã thành thói quen tiếp tục huấn luyện.

Lúc này, Tiêu Hòa đã rời khỏi căn cứ huấn luyện, thẳng tiến đến sân bay mà anh Kiếm nói.

Nghĩ đến tin nhắn vừa nãy, cô có chút nghi hoặc.

Không phải trong nguyên tác, nghệ sĩ mà Tiêu Hòa ký hợp đồng đều flop đến tận đáy, gần như vô hình trong giới giải trí hay sao?

Vậy mà lại có nghệ sĩ đỉnh lưu?!

Hơn nữa cô đến đây đã lâu như vậy, sao không xuất hiện sớm hơn?

Đến sân bay, anh Kiếm cũng đã đến, đang cau mày đứng chờ, vẻ mặt rất đau đầu xen lẫn lo lắng.

"Trước đây sao em không nghe nói, dưới trướng em còn có một nghệ sĩ đỉnh lưu?"

Anh Kiếm thở dài: "Mặc dù là em ký hợp đồng, nhưng vì không chịu quản lý, em bị đánh đến suýt vào viện, cuối cùng phải mời một sư phụ chuyên nghiệp đến chăm sóc, dạo trước đi tham gia hoạt động ở nơi khác, sau đó lại xảy ra một chút ngoài ý muốn..."

Nói đến ba chữ "ngoài ý muốn", biểu cảm trên mặt anh Kiếm trở nên kỳ lạ.

Do dự hai giây, anh ta tiếp tục nói: "Nghe nói, bây giờ tính tình càng nóng nảy hơn rồi."

Tiêu Hòa vô cùng kinh ngạc.

Cô từng nghe nói nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói, nghệ sĩ đánh người đại diện suýt vào viện.

Hơn nữa ngay cả anh Kiếm nhắc đến cũng tỏ vẻ rất đau đầu, chẳng lẽ thật sự là một nghệ sĩ đỉnh lưu được chiều hư?

Tính tình không tốt?

Huấn luyện một chút là được.

Cho dù là kẻ cứng đầu nhất, gặp Tiểu Quai, lại đeo thêm tạ, chạy mười cây số cũng có thể trở nên ngoan ngoãn.

Tiêu Hòa đang suy nghĩ thì thấy có hành khách lần lượt đi ra, hỏi: "Anh Kiếm, anh vừa nói cậu ta xảy ra một chút ngoài ý muốn, rốt cuộc là ngoài ý muốn gì?"

Đi trên đường bị người ta đánh?

Hay là fan hâm mộ chuyển từ thích sang ghét?

Anh Kiếm thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn về phía xa, nói: "Triệt sản."

Tiêu Hòa: "..."

Trong lúc nói chuyện, một thanh niên gầy gò, mặt mày hốc hác, râu ria xồm xoàm, ánh mắt vô hồn, một tay bó bột, tay kia đẩy một chiếc xe đẩy rất lớn đi ra.

Anh Kiếm vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức hét lên: "Họ đến rồi!"

Tiêu Hòa nhanh chóng quay đầu nhìn lại, đầu tiên chú ý đến chiếc xe đẩy khổng lồ của thanh niên, trên đó phủ một tấm vải trắng, không nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng có thể thấy là một hình vuông bốn cạnh, hẳn là một khối hộp chữ nhật.

Trong lúc đẩy tới, đồ vật dưới tấm vải trắng vẫn không ngừng rung chuyển, giống như có thứ gì đó đang va đập, phát ra tiếng ầm ầm.

Mỗi lần vang lên một tiếng, chàng trai nhỏ con kia lại sợ đến mức toàn thân run rẩy, thu hút ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Đi đến trước mặt họ, cậu ta đột nhiên nước mắt lưng tròng, ôm chầm lấy anh Kiếm khóc lóc kể lể.

"Cuối cùng tôi cũng trở về rồi, cuối cùng cũng gặp được mọi người rồi!"

Khóc thảm thiết như thể đã chịu trăm ngàn uất ức, khiến không ít người đi đường ngoái nhìn.

Nhưng anh Kiếm lại rất hiểu chuyện vỗ vai cậu ta, sau đó đi tới, liếc nhìn chiếc xe đẩy, lặng lẽ giữ khoảng cách với nó: "Thế nào? Trên đường có thuận lợi không?"

Thanh niên lắc đầu, thở dài: "May mà tôi gia cố thêm hai lớp bảo vệ, nếu không thì máy bay cũng bị nó phá hỏng mất."

Biểu cảm của anh Kiếm nghiêm trọng, nhưng không hề ngạc nhiên.

Lúc trước đưa đi huấn luyện cũng là tình hình này, chỉ không ngờ, huấn luyện lâu như vậy, không những không cải thiện mà còn hung dữ hơn.

"Tay cậu sao vậy? Nó cắn cậu à?"

Thanh niên: "Không có, là nó dí tôi chạy, tôi không cẩn thận ngã xuống mương."

Nghe vậy, anh Kiếm nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương cảm, sau đó vẫy tay gọi Tiêu Hòa.

"Tiêu Hòa, giới thiệu với em, đây là huấn luyện viên chó Tiểu Dũng, lúc quay chương trình ở bên ngoài đều là cậu ấy chăm sóc con chó."

Tiêu Hòa vẫn luôn quan sát cái lồng không ngừng rung chuyển kia, có thể thấy được con vật bên trong va đập mạnh đến mức nào.

Trước đây ở mạt thế, vì vi-rút lây nhiễm diện rộng, rất nhiều động vật đã biến dị, trong đó phổ biến nhất là chuột biến dị và chó biến dị.

Loài chó sau khi biến dị trở nên hung dữ tàn bạo, có thể xông vào đàn zombie để g.i.ế.c chóc, trong trường hợp sống theo bầy đàn, thậm chí còn có thể phục kích con người.

Nhưng kể từ khi đến thế giới này, tất cả các loài động vật đều trở nên đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con hung dữ như vậy, cách một cái lồng cũng có thể cảm nhận nó va đập dữ dội.

Nghe anh Kiếm nói, cô mới dời tầm mắt khỏi cái lồng, nhìn về phía chàng trai trước mặt.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của đối phương, cô biết con ch.ó này rất khó huấn luyện.

"Huấn luyện không thành công sao?"

Tiểu Dũng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

"Tôi vẫn luôn cho rằng, trên thế giới không có con ch.ó nào là không huấn luyện được, nhưng mấy tháng nay đã phá vỡ nhận thức của tôi. Con chó này thực sự quá hung dữ, tất cả con người trong mắt nó, dường như đều là kẻ thù, đặc biệt là... sau khi triệt sản một thời gian trước, tính tình của nó càng trở nên hung dữ hơn."

"Tôi thực sự không có cách nào nữa, các người mời cao nhân khác đi."

Anh Kiếm biết con ch.ó đó lợi hại đến mức nào, thấy vậy cũng không trách mắng, chỉ thở dài.

"Chúng tôi hiểu tình hình của cậu, không sao đâu, tiền công đã nói trước, tôi sẽ trả đủ cho cậu, còn vết thương trên tay thì coi như là tai nạn lao động, công ty sẽ giúp cậu chi trả."
Bình Luận (0)
Comment