Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 25

Trên đó mô tả chi tiết ngoại hình, chiều cao, cân nặng, cách hoạt động của con quái vật này, thiết lập vai diễn rõ ràng chi tiết hơn nhiều so với những người khác.

Mặc dù kịch bản không đề cập đến những nội dung khác, nhưng Tiêu Hòa khẳng định, vai diễn này sẽ trở thành vai chính trong chương trình.

"…… Thực sự là đập đá trên ngực."

Từ Nhất Chu xem xong kịch bản, có chút do dự.

"Em chưa từng diễn vai như thế này, nếu đeo mặt nạ và đội đầu thú, khán giả sẽ không nhìn thấy mặt em đúng không?"

Tiêu Hòa: "Vậy ý cậu là thích được lên tivi chứ không phải diễn xuất?"

"Tất nhiên không phải!"

Từ Nhất Chu vội vàng phản bác, cau mày nhìn thẻ vai của mình.

"Em lo là nếu hóa trang như thế nàysẽ không nhìn ra được diễn xuất."

Thứ quan trọng như lời thoại và biểu cảm trên khuôn mặt của diễn viên đều không thể hiện ra được, cậu ta nhất thời không biết như vậy có còn được tính là diễn xuất hay không.

Tiêu Hòa gật đầu khẳng định.

"Đương nhiên là diễn xuất! Những vai diễn như thế này mới càng thử thách diễn xuất của diễn viên! Không cần lời thoại, không lộ mặt, chỉ dựa vào khí thế và hành động là có thể hù dọa được khách mời và khán giả, đây mới là diễn viên giỏi nhất!"

Nghe vậy, mắt Từ Nhất Chu bỗng sáng lên.

"Đội trưởng, chị thấy em là một diễn viên giỏi không?"

Trong đầu Tiêu Hòa hiện những đoạn diễn xuất trước đây của Từ Nhất Chu, nhưng với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, cô vẫn không đổi sắc mặt mà gật đầu.

"Tất nhiên! Vai diễn này không ai ngoài cậu, chỉ có cậu mới diễn được!"

"Được!"

Từ Nhất Chu lập tức phấn chấn hẳn lên, cả người tràn đầy khí thế, không nói hai lời cầm đạo cụ đi về phía phòng hóa trang.

Nhân viên công tác đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, thấy sự thay đổi trước sau của cậu ta, trong nháy mắt vô cùng kính nể Tiêu Hòa.

"Chị đối xử với nghệ sĩ mình dẫn dắt tốt thật, chắc là rất tin tưởng cậu ta nhỉ?"

Tiêu Hòa cười nhẹ, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

"Cho hỏi, ngôi chùa lớn nhất thành phố nằm ở đâu?"

Nhân viên công tác sửng sốt.

"Chị muốn đến chùa ạ?"

Tiêu Hòa gật đầu. "Ừ, vừa nãy nói dối, tôi phải đi thắp hương bái Phật, tiêu trừ nghiệp chướng."

"……"

Sự cảm động trong lòng đột nhiên biến mất.

Ngày hôm sau, tại hiện trường ghi hình của Hành Trình Khủng Bố.

Vì tạo hình quái vật NPC mà Từ Nhất Chu đóng rất phức tạp, cần phải chuẩn bị trước một tiếng, Tiêu Hòa đã sớm đưa cậu ta đến hiện trường.

Một tiếng sau.

Tiêu Hòa nhìn thấy một vật thể màu xanh lá cây không thể tả nổi bước ra khỏi phòng hóa trang, nhíu chặt mày.

Tầm nhìn bị tác động mạnh!

Cô đã đánh giá thấp khả năng của chuyên gia trang điểm rồi.

Quá xấu.

Một cục tròn vo không biết treo thứ gì trên người, nhỏ giọt tí tách, căn bản không phân biệt được đâu là đầu, đâu là chân.

Từ Nhất Chu vụng về di chuyển về phía này, hỏi cô: "Đội trưởng, bây giờ trông em thế nào?"

Tiêu Hòa nheo mắt đánh giá, có chút khó nói nên lời.

Nhưng để tạo sự tự tin cho đứa trẻ, cô vẫn đưa tay vỗ đầu cậu ta, an ủi: "Đừng lo, trông cậu đẹp trai lắm."

Vừa dứt lời, giọng nói ấm ức của Từ Nhất Chu đã vọng ra từ bên trong, nghe rất buồn cười.

"Đội trưởng, chị đang sờ vai em."

"……"

Tiêu Hòa ngượng ngùng một giây, do dự một lát lại đưa tay về phía một chỗ lồi khác trông rất giống đầu, vỗ nhẹ để an ủi.

Vừa đặt tay lên, Từ Nhất Chu: "Đó là đầu gối."

Tiêu Hòa:?

Rốt cuộc cậu chui vào bộ đồ đạo cụ bằng tư thế nào vậy?

Biến dạng đến thế!

Nghĩ một lúc, cô đành tạm thời từ bỏ, nói thẳng: "Thôi, đi chuẩn bị ra sân đi."

Vì lời động viên của Tiêu Hòa hôm qua, Từ Nhất Chu hiện đang trong trạng thái cực kỳ phấn khích, gật đầu lia lịa.

"Đội trưởng, chị yên tâm, em nhất định sẽ diễn thật tốt, dùng hết ba năm diễn xuất của em dọa cho bọn họ tè ra quần!"

Nói xong, cậu ta theo nhân viên công tác lắc lư đi về phía mật thất.

Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã thấy nhân viên công tác đang dẫn các khách mời biểu diễn lần lượt đi vào.

Tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, nhìn thoáng qua đều là những gương mặt quen thuộc.

Vị khách mời đi đầu tiên đeo kính râm, thế mà lại là Nghiêm Tu Quần.

Cậu ta mặt mày u ám, được trợ lý vây quanh sải bước đi vào, người đại diện Phan Hồng ở bên cạnh giới thiệu.

"…… Giá đạo diễn đưa ra rất cao, đến đây ghi hình hai tiếng là có thể kiếm được một cọc tiền rồi, cậu cố nhịn một chút đi. Hơn nữa tôi đã nói với họ rồi, trong tập này cậu sẽ là người chủ chốt, lúc phát sóng, thời lượng lên hình cá nhân phải chiếm hơn 40%."

Đãi ngộ như vậy đã là rất hậu hĩnh, nhưng Nghiêm Tu Quần vẫn tỏ ra không vui.

"Nếu lúc trước tôi có thể nhận được vai diễn trong Tân Binh thì bây giờ không cần phải đến đây tham gia chương trình tạp kỹ này."

Phan Hồng rõ ràng cũng hơi bực bội, nhưng vẫn an ủi: "Đừng lo, vận may xoay vòng mà, ai có thể đi đến cuối cùng còn chưa chắc đâu!"

Nói rồi, hai người nhanh chóng đi vào phòng hóa trang.

Lúc này, Tiêu Hòa mới từ trong góc đi ra.

Vừa nãy cô cố tình tránh hai người họ, là vì không muốn hai người này nhìn thấy mình lại ríu rít nói mãi.

Không ngờ Nghiêm Tu Quần lại là một trong những khách mời của chương trình kỳ này.

Nghĩ đến cuộc xung đột lần trước, nếu cậu ta biết NPC là Từ Nhất Chu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.

Nhưng may là Từ Nhất Chu bây giờ hóa trang thành ra như thế, Nghiêm Tu Quần có lẽ sẽ không nhận ra.

Hai giờ chiều, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

Tiêu Hòa đứng ngoài sân nhìn từng vị khách mời lần lượt đi vào, sau một hồi chào hỏi thì chính thức bắt đầu khám phá mật thất.

Mới vào là có thể thấy ê-kíp chương trình rất coi trọng chương trình lần này, cách bài trí hiện trường và sân khấu đều lộng lẫy hơn so với những tập trước, các màn chơi trong mật thất cũng được thiết kế rất khéo léo.

Trong hành lang tối đen, đèn sợi đốt lúc chớp lúc tắt.

Mỗi lần đèn sáng lên, những vết xước màu đỏ tươi trên tường sẽ lập tức đập vào mắt khiến người ta sợ hãi.

Tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng nước nhỏ xuống lộp bộp, còn có bóng ma màu trắng thỉnh thoảng lướt qua ở góc phòng, tất cả đều khiến không khí tại hiện trường trở nên rùng rợn.

Mặc dù hiện trường có rất nhiều nhân viên công tác, nhưng mọi người đều đứng trong bóng tối, các vị khách mời chỉ cảm thấy xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy gì, như thể mình thực sự đang ở trong một căn phòng kinh hoàng.

Ghi hình mới bắt đầu được vài phút đã có một số khách mời mặt cắt không còn giọt máu, lần lượt tụ tập quanh Nghiêm Tu Quần.

Sau khi Nghiêm Tu Quần được chuyển nhượng, Phan Hồng đã lập cho cậu ta một thiết lập mới: Tổng tài lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment