Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 280

Nếu sau này phát triển tốt, phòng phát sóng trực tiếp này rất có khả năng đứng vững ở tuyến một.

Panda gật đầu, liên tục xem dữ liệu hậu trường, trong lòng không ngừng kinh ngạc.

Đang lúc này, đột nhiên thấy Từ Nhất Chu đi về phía người đại diện của mình, không ngừng hỏi: "Đội trưởng, lịch trình tiếp theo của em là gì? Trời chưa tối, chúng ta nhanh lên đường đi."

Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.

Cả ngày hôm nay bọn họ đi khắp các ngõ phố lớn nhỏ trong khu vực này, trong lúc đó còn giúp đứa trẻ tìm mẹ, đã vượt xa cường độ phát sóng trực tiếp bình thường.

Ngay cả Panda thường xuyên phát sóng trực tiếp ngoài trời, lúc này cũng mệt đến thở hồng hộc, bây giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Từ Nhất Chu có vẻ da trắng thịt mềm, được nuông chiều từ bé, vậy mà vẫn còn sức?

Hơn nữa trông còn rất hoạt bát, tinh thần phấn chấn, dường như không hề cảm thấy mệt mỏi.

Tiêu Hòa liếc nhìn cậu ta.

Lúc nãy xuống cầu thang, bắp chân của Từ Nhất Chu hơi run, rõ ràng là đã kiệt sức.

Những người khác không biết, thật ra trước khi đến tham gia phát sóng trực tiếp, bọn họ còn theo lệ chạy mười cây số, nếu còn tăng thêm khối lượng công việc, ngày mai Từ Nhất Chu chắc chắn không dậy nổi.

Hơn nữa hai lần tuyên truyền này đều có hiệu quả khá tốt, hai ngày tiếp theo, Tiêu Hòa đều không sắp xếp hoạt động.

"Chờ lát nữa cậu về công ty với tôi, xử lý nốt công việc còn lại rồi về nhà nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Từ Nhất Chu tỏ vẻ không muốn cứ như vậy rời đi.

"Em chưa mệt, còn có thể chạy thêm mấy thông cáo."

Trong giới giải trí, hầu hết các nghệ sĩ đều bị công ty và người đại diện thúc giục chạy thông cáo, lên chương trình, rất ít khi thấy người chăm chỉ như Từ Nhất Chu, không ít người đều nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chăm chỉ như vậy, hẳn là rất được người đại diện yêu thích.

Không ngờ Tiêu Hòa lại không hề động lòng, mặt không biểu cảm.

"Không mệt? Vậy thì đi tập luyện, chạy thêm mười cây số."

Câu trả lời này càng khiến mọi người sửng sốt.

Thu nhập của người đại diện chủ yếu là tiền hoa hồng từ công việc của nghệ sĩ.

Rất nhiều người đại diện hận không thể cầm roi đốc thúc, bắt nghệ sĩ làm việc liên tục 24 giờ một ngày, bây giờ Từ Nhất Chu chủ động yêu cầu làm việc, Tiêu Hòa lại từ chối?

Không phải là tự đẩy tiền ra ngoài cửa sao?

Nghe vậy, Từ Nhất Chu vội vàng đổi giọng: "Vậy thì em vẫn về vậy."

Tiêu Hòa hài lòng gật đầu.

"Nếu có hoạt động mới, tôi sẽ thông báo cho cậu, thời gian này cậu nghỉ ngơi cho tốt."

"... Vâng."

Từ Nhất Chu yếu ớt trả lời, cúi đầu lên xe.

Cậu ta vừa đi, người phát sóng trực tiếp đi tới nói với Tiêu Hòa về dữ liệu hậu trường hiện tại.

"Hiệu quả còn tốt hơn tôi dự kiến, vốn là định giúp các bạn tuyên truyền, không ngờ lại là tôi được lợi."

Số lượng người hâm mộ và người đăng ký tăng thêm hôm nay còn nhiều hơn cả số lượng tăng thêm trong một năm qua của anh ta.

Tiêu Hòa: "Hợp tác cùng có lợi, phim cũng đạt được hiệu quả tuyên truyền mà."

Vừa nãy cô đã xem tin tức về Đao Khách trên mạng, thông qua buổi phát sóng trực tiếp này, độ chú ý của bộ phim lại tăng thêm không ít, hoàn thành mục tiêu trước thời hạn.

"Như vậy thì tôi yên tâm rồi."

Người phát sóng trực tiếp thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Từ Nhất Chu ngồi trên xe, đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, trông mong nhìn Tiêu Hòa, có chút mềm lòng.

"Nếu Từ Nhất Chu đã muốn đi chạy thông cáo, vậy tham gia thêm mấy cái nữa chắc không sao đâu, bây giờ vẫn còn sớm, hơn nữa trông cậu ta dường như không bị chuyện của đứa trẻ kia ảnh hưởng đến trạng thái."

Còn hoàn toàn ngược lại.

Đến nửa sau của chương trình, trạng thái của Từ Nhất Chu càng ngày càng tốt, lúc phối hợp, Panda còn thầm kinh ngạc.

Tiêu Hòa lại nói: "Thực chất không phải, bây giờ cậu ta bị ảnh hưởng quá sâu, cho nên mới không thể không làm việc."

Nghe vậy, Panda tỏ vẻ nghi hoặc.

"Tôi không nhìn ra."

Tiêu Hòa cười cười.

"Mỗi người biểu hiện khác nhau."

Nói xong, chào tạm biệt nhân viên công tác mới lên xe rời đi.

Từ Nhất Chu còn mong Tiêu Hòa có thể thay đổi chủ ý, nhưng không ngờ mình lại bị đưa thẳng đến cửa nhà, lập tức lo lắng.

Nghe nói những người đại diện khác trong công ty đều để nghệ sĩ liên tục vào đoàn phim, không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn có thể đóng nhiều phim cùng một lúc, quay nhiều tác phẩm.

Nhưng Tiêu Hòa lại khác.

Mỗi lần chỉ cho cậu ta nhận một phim, hơn nữa thời gian nghỉ giữa các tác phẩm rất dài.

Cậu ta vừa tính toán, một năm tính cả thời gian nghỉ cũng chỉ có thể đóng hai bộ phim, so với nhiều diễn viên năng suất thì quả thực ít ỏi đáng thương.

"Ôi, cứ thế này thì bao giờ em mới có thể trở thành ảnh đế đây?" Cậu ta buồn bã nói.

Tiêu Hòa nhìn Từ Nhất Chu.

Tuổi của Từ Nhất Chu thực ra không lớn, cộng thêm ngũ quan thanh tú, trông giống như chưa thành niên, lúc này thở dài lo lắng có cảm giác trẻ con giả vờ làm người lớn.

"Cậu mới chính thức ra mắt được bao lâu đã muốn lấy ảnh đế rồi?"

Nếu tính từ lần đầu tiên cậu ta xuất hiện trên màn ảnh rộng thì cũng mới chỉ hơn một năm, trong giới giải trí được coi là tân binh chính hiệu.

"Nhưng em đã nghĩ như vậy từ năm bảy tuổi rồi." Từ Nhất Chu nói.

"Cùng tuổi với cậu bé hôm nay?"

"Vâng."

Từ Nhất Chu gật đầu, trong đôi mắt trong veo sáng ngời hiếm khi lộ ra vài phần ưu sầu.

"Bảy tuổi, thực ra đã biết rất nhiều chuyện rồi."

Nói xong, lại thở dài.

Trong số những người do Tiêu Hòa dẫn dắt, Từ Nhất Chu vẫn luôn là người lạc quan nhất, bình thường tính cách ngốc nghếch thường khiến người ta đau đầu, bây giờ như vậy, ngược lại khiến người ta lo lắng.

"Cậu không sao chứ? Có muốn ra ngoài giải khuây không?"

Từ Nhất Chu buồn bã lắc đầu.

"Không cần đâu, nhiều năm như vậy, em đã học được cách tự điều chỉnh rồi."

Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.

"Alo? Là giám sát viên sao? Nghiêm Tu Quần bây giờ vẫn đang tăng ca ở nhà máy à? Làm phiền quay năm sáu video gửi cho tôi."

"Tôi vừa nhớ ra một số chuyện buồn, xem video của cậu ta có thể vui vẻ một chút."

"Được, cảm ơn anh."

Nói xong cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Hòa, cả người đã thoải mái hơn nhiều, trên mặt mang theo nụ cười mong đợi.

"Bây giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi."

Tiêu Hòa: "....."

Quả nhiên, niềm vui đều được xây dựng trên nỗi đau của người khác.

"Đã quay rồi thì quay thêm vài cái nữa đi, tích trữ lại, phòng ngừa bất trắc." Cô nhắc nhở.

Đã xây rồi thì xây thêm chút nữa cũng không sao.

Vài ngày tiếp theo, Từ Nhất Chu không có việc làm, cậu ta rõ ràng có chút lo lắng, có thể thấy được từ những video liên tục gửi cho Tiêu Hòa.

Toàn bộ là những đoạn Nghiêm Tu Quần đạp máy khâu.
Bình Luận (0)
Comment