Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 282

Anh Kiếm nâng cao giọng, trực tiếp hét lên cái tên này, giọng điệu gấp gáp. "Bây giờ trên mạng đều đang đồn, nói Hà Vân Thư bao nuôi Từ Nhất Chu, cho nên trước đó trong tiệc từ thiện mới mua bức tranh của cậu ta."

Nghe vậy, Tiêu Hòa lập tức nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, giọng điệu bình thản nói: "Lời đồn nhảm nhí như vậy anh cũng tin sao?"

"Anh vốn dĩ không tin, nhưng nghĩ lại thì tranh của Từ Nhất Chu xấu như vậy, cậu ta cũng không phải là ngôi sao lớn, Hà Vân Thư không thân không thích, tại sao lại bỏ ra mười vạn để mua?"

Bức tranh đó anh ta đã từng thấy, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng, cho không cũng thấy vướng mắt.

Hà Vân Thư vốn dĩ không bao giờ tham gia đấu giá, tại sao lại đột nhiên thích nó như thế?

Không chỉ mua bức tranh, còn giúp Từ Nhất Chu giải vây.

Anh Kiếm tiếp tục nói: "Hơn nữa, còn có một tờ báo đăng một bức ảnh, là cảnh Hà Vân Thư và Từ Nhất Chu đứng cạnh nhau vào tối hôm đó, đúng là có chút không bình thường."

"Không phải phóng viên không vào được tiệc từ thiện sao?"

Sau khi thảm đỏ kết thúc, tất cả các phóng viên đều lui ra ngoài, bức ảnh đó từ đâu mà ra?

"Sao anh biết được? Có thể là do những nghệ sĩ khác có mặt ở đó chụp?"

Trong giới giải trí đấu đá ngầm, chuyện đ.â.m sau lưng như vậy cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Nhưng anh ta không ngờ rằng, lần này con d.a.o lại ác đến vậy.

Không chỉ tiết lộ chủ đề nhạy cảm, còn liên quan đến Hà Vân Thư, quả thực chẳng khác gì b.o.m nguyên tử.

"Xong rồi, ngày mai Đao Khách sắp công chiếu, lại đúng lúc xảy ra chuyện này, những nỗ lực trước đó chẳng phải đều đổ sông đổ biển sao?"

Bây giờ anh Kiếm chỉ muốn c.h.ế.t cho rồi.

Bộ phim Đao Khách này từ khi quay đã gặp rất nhiều khó khăn, bây giờ cuối cùng cũng sắp công chiếu, không ngờ lại xảy ra chuyện vào lúc này.

"Anh làm người đại diện nhiều năm rồi, chưa từng gặp phải nhiều rắc rối như bây giờ. Em mau đến công ty nghĩ cách giải quyết đi."

"Được."

Tiêu Hòa đáp.

Anh Kiếm xác nhận lại một lần nữa: "Anh hỏi em, cậu ta thực sự không bị Hà Vân Thư bao nuôi?"

"Ai sẽ bao nuôi một kẻ phiền phức?"

"... Nói thật, đám người dưới trướng em, không có ai là bình thường."

Nói xong, trong lòng anh Kiếm đột nhiên có chút tự tin: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mau đến đây."

Cúp điện thoại, Tiêu Hòa mở Weibo, quả nhiên thấy tin tức này đã bùng nổ, vì có quá nhiều người thảo luận, điện thoại bị treo một lúc, cuối cùng mới đăng nhập vào được.

Nội dung trên tin tức này phần lớn đều là suy đoán, thứ có sức thuyết phục nhất chỉ có bức ảnh đó.

Từ Nhất Chu và Hà Vân Thư đứng đối diện nhau trên hành lang, Hà Vân Thư giơ tay lên, dường như muốn chạm vào mặt cậu ta, còn Từ Nhất Chu cúi đầu, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Một bức ảnh như vậy, đúng là có chút mập mờ.

Cộng thêm việc phóng viên như thể đích thân có mặt tại hiện trường, còn mô tả chi tiết cuộc đối thoại của hai người, khiến cho tin tức này thêm phần đáng tin.

Cô vừa lướt tin tức vừa đi ra ngoài, gọi điện cho Từ Nhất Chu.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được kết nối, giọng nói yếu ớt của Từ Nhất Chu truyền đến.

"Đội trưởng, em không..."

Giọng cậu ta hơi run rẩy, có chút bối rối.

Ngay khi vừa lên hot search, cậu ta đã biết, một mặt cảm thấy hoang đường, một mặt lo lắng, không biết phải giải thích như thế nào.

Trong thời gian đó, rất nhiều người đã gọi điện cho cậu ta nhưng Từ Nhất Chu vẫn không nghe máy, cho đến khi Tiêu Hòa tìm đến.

Cậu ta sợ hãi, ngay cả Tiêu Hòa cũng sẽ hỏi cậu ta rốt cuộc có quan hệ gì với Hà Vân Thư.

Không ngờ cậu ta còn chưa giải thích, Tiêu Hòa đã trực tiếp nói: "Tôi tin cậu."

Không vòng vo, không chút do dự, ba chữ khẳng định ngay lập tức phá tan nỗi lo lắng và sợ hãi của Từ Nhất Chu.

Ngược lại, cậu ta còn ngẩn người ra.

"Chị tin em không bị cô ấy... bao nuôi?"

Tiêu Hòa đã ra khỏi cửa, nhanh chóng lên xe, đổi tay thắt dây an toàn, nói một câu: "Muốn được Bắc Đẩu điện ảnh bao nuôi, cậu nghĩ hay quá."

Từ Nhất Chu: "..."

Tiêu Hòa lại nói: "Bây giờ tôi phải đến công ty bàn bạc cách giải quyết với anh Kiếm, thời gian này cậu đừng ra ngoài, đợi tin của tôi."

Giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh, ung dung như thường lệ, dường như chỉ cần cô còn ở đây một ngày, mọi khó khăn đều có thể bình an vượt qua, hóa dữ thành lành.

Từ Nhất Chu dần bình tĩnh lại.

"Được."

Tin đồn thất thiệt này lan truyền rất rộng.

Một bên là cây đại thụ trong làng giải trí mà hầu như không ai không biết, là nữ thần đã trải qua nửa thế kỷ, một bên là diễn viên mới nổi trong hai năm gần đây, hơn nữa còn có tác phẩm mới sắp ra mắt.

Với sự hỗ trợ của nhiều yếu tố, tin tức lan truyền nhanh như tên lửa.

Chỉ trong một đêm, đã có tới mấy phiên bản khác nhau.

Tiêu Hòa và anh Kiếm sau khi bàn bạc đã nhanh chóng lên tiếng thanh minh, nhưng với tình hình hỗn loạn như hiện nay, chỉ một lời thanh minh đơn giản rất khó có thể đạt được hiệu quả.

"Cách tốt nhất là để Hà Vân Thư cũng đưa ra tuyên bố, địa vị của cô ấy trong làng giải trí rất quan trọng, nếu cô ấy lên tiếng, chắc chắn sẽ có hiệu quả. Nhưng mà, tôi đã liên lạc với cô ấy từ hôm qua rồi, mãi vẫn không liên lạc được, chẳng lẽ cô ấy không sốt ruột sao?"

Anh Kiếm tỏ ra rất lo lắng.

Hà Vân Thư là một nhân vật lớn trong giới, nửa đời vinh quang, là mục tiêu phấn đấu của vô số diễn viên, mặc dù tin đồn như vậy không thể lay chuyển được địa vị của cô ấy, nhưng những người nổi tiếng thường không thể chịu đựng được sự vu khống vô lí này.

Có người nóng tính, còn có thể ngay lập tức chửi ầm lên.

Nhưng Hà Vân Thư lại như không quan tâm, không giải thích, không lộ mặt.

Chính vì thái độ này của cô ấy nên dư luận mới càng ngày càng dữ dội.

"Đao Khách coi như xong đời rồi, chỉ vì chuyện này mà ngày đầu công chiếu, doanh thu phòng vé chỉ có hơn chục vạn. Vé đặt trước vốn đã ít, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nửa năm tâm huyết cứ như vậy mà đổ sông đổ bể."

Từ Nhất Chu mặt tái mét, vẫn luôn cúi đầu đứng đó: "Xin lỗi, là lỗi của em."

"Không trách cậu, tôi chỉ không hiểu Hà Vân Thư có thù với cậu không? Trước đó ở tiệc tối, cậu có đắc tội với cô ấy không?"

Nếu không, sao cô ấy lại nhẫn tâm như vậy?

Thái độ còn thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Cậu và cô ấy thực sự không quen biết sao?" Anh Kiếm hỏi.

Từ Nhất Chu không nói gì.

Mỗi lần hỏi đến vấn đề này, cậu ta đều có thái độ như thế.

Không có gì, ngược lại có vẻ như có vấn đề.

Đang trong lúc căng thẳng, Tiêu Hòa lên tiếng: "Có quen biết hay không thì có ích gì? Chi bằng trước tiên hãy xem thử có thể cứu vãn doanh thu phòng vé không. Doanh thu phòng vé của Đao Khách hiện tại tuy không cao nhưng đánh giá đều khá tốt, chứng tỏ là một tác phẩm hay. Có thể nghĩ cách đột phá từ phương diện này."
Bình Luận (0)
Comment