Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 295

Sau đó nó quay người rời đi, một mình xông vào doanh trại của kẻ thù, giơ con d.a.o nhỏ dũng mãnh xông lên.

Vào khoảnh khắc nó bị bắt giữ, khi lưỡi kiếm sắp rơi xuống đầu nó, một thanh đao từ trên trời rơi xuống c.h.é.m đôi thanh kiếm kia.

Đao khách mang theo quả dại từ trên trời giáng xuống, hét lớn một tiếng.

"Ai dám làm hại đệ đệ ta!"

Một trận ác chiến.

Cánh cửa lớn đóng chặt bị đẩy ra, đao khách bị thương nặng, miệng phun m.á.u tươi, hắn cõng đứa trẻ đi từng bước một ra ngoài.

"Ngươi đã nói, sẽ làm người nhà của ta."

Đứa trẻ cũng toàn thân là máu, ôm chặt lấy cổ hắn, khẽ gọi một tiếng: "Ca ca..."

Đao khách không biết, từ lúc hắn mới sinh ra, cha mẹ hắn đã qua đời, hắn không có người nhà.

Nhưng bây giờ, hắn có người nhà rồi.

Một tuần sau, Hà Vân Thư quả nhiên công khai tuyên bố vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí.

Lúc tin tức này được công bố, Từ Nhất Chu đang tích cực tìm kiếm kịch bản phim mới cho mình.

Sự thành công vang dội của Vùng Đất Zombie và Đao Khách đã tăng giá trị của cậu ta lên tầm cao mới, trong đoàn làm phim thậm chí còn lan truyền một câu nói:

Chỉ cần có Từ Nhất Chu tham gia diễn xuất, bộ phim nhất định sẽ bùng nổ!

Vì vậy, kịch bản mời cậu ta tham gia liên tục được gửi đến, mỗi ngày đều được tính bằng thùng chuyển đến văn phòng của Tiêu Hòa.

Lần này Từ Nhất Chu không xem kịch bản rồi nhận ngay, mà lật xem cẩn thận từng bộ một, tìm kiếm câu chuyện thực sự phù hợp với mình.

"Từ Nhất Chu vẫn chưa nghĩ ra kịch bản tiếp theo sao?"

Họp xong, Tiêu Hòa vừa bước ra khỏi văn phòng, anh Kiếm đã sốt ruột hỏi ngay.

"Sao vậy?"

"Anh muốn hỏi hai người còn cần đầu tư không, anh cũng đến lúc phải kiếm thêm tiền để sau này về hưu dưỡng già rồi." Anh Kiếm cười nói.

Lúc trước, khoản đầu tư vào Đao Khách thật sự quá hời, anh ta vui đến nỗi mấy ngày không ngủ được, nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, hai năm là anh ta có thể hoàn thành mục tiêu nghỉ hưu sớm.

Tiêu Hòa nói: "Cậu ấy vẫn đang tìm kịch bản, nhưng tình hình như vậy, sau này sẽ không còn nữa."

Đao Khách là vì tình huống đặc biệt, thiếu vốn đầu tư mới phải đi khắp nơi huy động vốn, từ nay về sau, với danh tiếng của Từ Nhất Chu, chuyện như vậy có lẽ sẽ không còn xảy ra nữa.

Những kịch bản được gửi đến cho Từ Nhất Chu, Tiêu Hòa đã xem qua đại khái, rất nhiều kịch bản đều là phim đầu tư lớn, căn bản không thiếu tiền.

"Biết thế lúc trước anh đã đầu tư nhiều một chút."

Anh Kiếm thở dài thất vọng, sau đó nhìn Tiêu Hòa đầy hâm mộ: "Lợi nhuận em nhận được, chắc là đủ để nghỉ hưu rồi nhỉ?"

Tiêu Hòa lại nói: "Bây giờ em không còn một xu dính túi."

"Tiền của em đâu?"

Tiêu Hòa: "Em lấy mua một mảnh đất ở ngoại ô."

"Cái gì!?"

Anh Kiếm đột nhiên mở to mắt, nhìn cô với vẻ không hiểu. "Em đi mua đất ngoại ô?"

Tiêu Hòa gật đầu, thấy anh ta kích động như vậy, lại liếc nhìn vào không gian của mình.

Tiểu Quai đang ngủ say, bên cạnh là gạo, bột mì và đủ loại đồ ăn nhanh chất thành núi, đủ cho một tiểu đội ăn trong mười mấy năm.

Mặc dù đồ trong không gian sẽ không bị hỏng, nhưng Tiêu Hòa không định tiếp tục tích trữ vào đó nữa.

Ăn mặc ở đi lại, quần áo và thức ăn là dễ giải quyết nhất.

Nếu thực sự đến tận thế, xe cộ gần như ở khắp mọi nơi, thứ duy nhất thiếu chính là xăng, nhưng xăng không thể mua với số lượng lớn, mấy ngày nay Tiêu Hòa vẫn luôn cân nhắc về hướng đi của nó.

Cô phải chuẩn bị thêm một số nơi ở, thỏ khôn ba hang, cẩn tắc vô áy náy.

Vì vậy mấy ngày trước cô đã đi ra ngoài chạy tới chạy lui, cuối cùng tìm được một mảnh đất phong thủy tốt, tựa sơn hướng thủy, zombie đến thì chặn zombie, nếu không đợi được đến ngày tận thế, cũng có thể trở thành thế ngoại đào nguyên, dưỡng già định cư.

Quan trọng nhất là, vì nghệ sĩ dưới trướng cô ngày càng nhiều, bây giờ mỗi lần huấn luyện ở rừng cây nhỏ, không cẩn thận sẽ chạy quá giới hạn, nếu bị người qua đường nhìn thấy, rất có thể sẽ bại lộ sự tồn tại của Tiểu Quai, để chắc chắn cô vẫn phải tìm một nơi tuyệt đối an toàn.

Anh Kiếm tỏ vẻ không hiểu.

"Mọi người đều chạy vào thành phố, em lại đi ngoại ô mua đất? Đất ngoại ô không đáng giá, em thật sự bốc đồng quá rồi, nơi hoang vu hẻo lánh không có người ở như vậy thì tốt thế nào?"

Tiêu Hòa: "Thứ em cần chính là hoang vu hẻo lánh."

Nói xong, cô vẫy tay với anh Kiếm, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Em đi xem đất đây."

Mảnh đất Tiêu Hòa mua nằm ở ngoại ô, cách xa khu vực thành phố, xung quanh không có nhà dân, nhưng trước cửa là đường lớn cho nên cũng không tính là hẻo lánh.

Khu vực này trước đây là một vườn ươm thực vật, diện tích khá rộng, bây giờ đã bỏ hoang mấy năm rồi, cỏ mọc um tùm, khắp nơi là tường đổ nát.

Hoắc An và những người khác vừa xuống xe đã tò mò quan sát khu vực xung quanh.

"Đây là nơi huấn luyện mới của chúng ta sau này sao?"

"Không chắc..."

Dù sao thì nơi trước mắt trông quá hoang vu, ngoài khu rừng xa xa kia ra thì nhìn quanh không giống nơi có thể huấn luyện được.

Chung Tử Xuyên vừa nói vừa bước về phía trước hai bước, đột nhiên một bóng đen vụt qua khóe mắt.

Chú hamster khổng lồ lao ra, chạy tung tăng trên bãi cỏ rộng lớn, nó lao đầu vào đám cỏ dại, lăn một vòng, đám cỏ dại cao đến thắt lưng trong nháy mắt bị san bằng, xem ra đã rất quen thuộc với môi trường ở đây rồi.

Vừa nhìn thấy nó, Chung Tử Xuyên mỉm cười, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, vui vẻ nói: "Xem ra là chỗ này rồi!"

Nói xong, nhanh chân đi vào trong.

Đi qua bức tường đổ nát, một bãi cỏ đập vào mắt, Tiêu Hòa đang ngồi trên một tảng đá, trên tay cầm hạt ngô đang cho mấy con động vật nhỏ ăn.

Hai con nai sao, thỏ rừng, hươu nước, còn có bốn năm con lợn rừng nhỏ lông dựng ngược, đi còn chưa vững, tất cả bọn chúng đều vây quanh cô xin ăn.

Chung Tử Xuyên nhìn thấy cảnh này, lập tức kích động đến mức mắt sáng lên.

Khu rừng huấn luyện trước đó cũng có động vật nhỏ, nhưng chỉ là thỏ rừng và sóc con, tuyệt đối không phong phú như ở đây.

"Nơi này không tệ chứ?" Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng.

Chung Tử Xuyên kích động gật đầu, Tiểu Quai đi theo sau đã lao về phía Tiêu Hòa, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ, đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh.

Chú hamster to lớn lắc lắc đuôi, cái đuôi khỏe mạnh lại một lần nữa chặt ngang đám cỏ dại, vỗ vào không khí phát ra tiếng vùn vụt.

Mấy con lợn rừng đang ăn ngô nghe thấy tiếng động này, lập tức sợ hãi dựng đứng đuôi, vẻ mặt hoảng sợ, cảm nhận được uy áp trên người Tiểu Quai, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Nó vừa động, những con vật khác ở xung quanh cũng hoảng loạn chạy một mạch lên sườn đồi.

Bước chân Chung Tử Xuyên khựng lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Hòa nhìn theo hướng những con vật nhỏ rời đi, nhíu mày: "Khu vực này bỏ hoang quá lâu rồi, nhiều loài động vật trên núi dần biến nơi này thành lãnh địa của chúng, chỉ cần có nguy hiểm đến gần, chúng sẽ bị dọa chạy mất."
Bình Luận (0)
Comment