Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 310

"Anh ta còn sống không?" Diệp Lão Tam hoảng sợ hỏi.

Tiêu Hòa kiểm tra kỹ tình hình của Ngụy Đồ.

"Còn sống, điện thoại vệ tinh của anh đâu? Gọi điện thông báo cho người bên ngoài đến cứu hộ."

Nghe vậy, Diệp Lão Tam giật mình, giả vờ ngây ngô nói: "Điện thoại vệ tinh là gì?"

"Là cái thiết bị anh vừa dùng để liên lạc với bên ngoài, anh tưởng là tôi không nhìn thấy sao?" Tiêu Hòa lạnh lùng nhìn anh ta: "Bây giờ không lấy ra, chờ anh ta c.h.ế.t à?"

Biểu cảm của Diệp Lão Tam trở nên giằng xé.

Do dự vài giây, cuối cùng anh ta cũng mở chiếc túi đeo bên người, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh.

Tiêu Hòa nhanh chóng gọi điện liên lạc với Trần Xuân Lai, nói rõ tình hình và tọa độ, sau đó giúp Ngụy Đồ trên mặt đất băng bó đơn giản, che chắn cẩn thận rồi mới trả điện thoại vệ tinh cho Diệp Lão Tam.

"Chúng ta tiếp tục đi."

"Mặc kệ… anh ta sao?"

"Đội cứu hộ sẽ sớm đến thôi, anh ta không sao đâu, bây giờ Chung Tử Xuyên mới là vấn đề lớn."

Vừa nói, Tiêu Hòa vừa nhanh chân đi ra ngoài, thậm chí còn không hỏi về điện thoại vệ tinh.

Diệp Lão Tam thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ngụy Đồ bị cành cây che khuất, do dự một lát vẫn nghiến răng đuổi theo Tiêu Hòa.

Trần Xuân Lai không ngờ tai nạn đầu tiên của đội cứu hộ lại đến từ tiểu đội của Tiêu Hòa.

Hơn nữa theo lời cô nói thì còn bị người ta tấn công?

Còn nữa, Tiêu Hòa lấy điện thoại vệ tinh ở đâu ra?

Ông ta đầy bụng nghi ngờ, nhanh chóng tập hợp đội cứu hộ, lúc chuẩn bị lên đường thì đột nhiên có hai cảnh sát quốc tế đến.

Kim Thành và Tiểu Trương ba ngày trước vì truy bắt nghi phạm mà đến thành phố A, sau khi trình bày tình hình, cục cảnh sát đã điều một nửa lực lượng cảnh sát hỗ trợ công việc của họ.

Theo như Trần Xuân Lai biết, bọn họ đang tìm một con gấu trúc bị đánh cắp, sao lại đến đây?

"Con gấu trúc chúng tôi đang tìm, bây giờ có thể đang ở cùng Chung Tử Xuyên." Kim Thành nói thẳng.

Trần Xuân Lai kinh ngạc.

"Bây giờ có nhân viên cứu hộ bị tấn công, không lẽ cũng liên quan đến chuyện này sao?"

"Có người bị tấn công?"

"Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị dẫn người vào cứu hộ đây."

Nghe vậy, Kim Thành và Tiểu Trương lập tức nói: "Chúng tôi đi cùng chú!"

Vì vị trí Tiêu Hòa báo cáo nằm ở giữa Đăng Lâu Sơn, đi bộ vào quá chậm, cục cảnh sát trực tiếp điều động trực thăng, sau khi đến tọa độ thì đưa người đi luôn.

Kim Thành và những người khác vừa hạ cánh, theo thông tin Tiêu Hòa để lại, nhanh chóng tìm thấy Ngụy Đồ đang được giấu dưới cành cây, vội vàng tiến lên kiểm tra.

"Ai băng bó thế?"

"Là Tiêu Hòa gọi điện, chắc là cô ấy sơ cứu khẩn cấp." Trần Xuân Lai nói.

"Cô ấy học qua à?" Kim Thành ngạc nhiên hỏi.

Cách băng bó và che chắn đều rất chuyên nghiệp, cầm m.á.u hiệu quả, còn có thể giữ ấm.

Trần Xuân Lai lắc đầu.

"Không biết, may mà người không sao, không thì lớn chuyện rồi."

Họ nhanh chóng đưa Ngụy Đồ đang hôn mê lên trực thăng, để nhân viên y tế đưa đi, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm cứu nạn.

"Theo lời mọi người nói, bây giờ chỉ cần tìm thấy Chung Tử Xuyên là có thể tìm thấy gấu trúc, hai vụ án có thể giải quyết cùng lúc đúng không?"

Kim Thành gật đầu.

"Đúng vậy."

Nhưng Tiểu Trương vẫn lo lắng.

"Tôi lo là theo suy đoán của chúng tôi, Chung Tử Xuyên rất có thể đang ở cùng con gấu trúc chúng tôi tìm kiếm, nếu cậu ta không tìm thấy thức ăn,

Nói đến đây, anh ta căng thẳng nhìn hai người, nhỏ giọng nói: "Ý tôi là, dựa vào tình trạng khẩn cấp theo quy định của pháp luật, khi tính mạng bị đe dọa, không tìm thấy thức ăn thì ngay cả gấu trúc cũng được phép ăn."

Anh ta vừa dứt lời, đầu óc mọi người đều ong lên, cảm thấy sợ hãi.

Truy tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được tung tích của gấu trúc con, nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải là...

"Không thể nào."

Trần Xuân Lai đột nhiên lên tiếng.

Vị cảnh sát già đã công tác hơn hai mươi năm này, vẻ mặt vô cùng kiên định.

Trong khi đội cứu hộ tiến hành tìm kiếm cứu nạn, ông ta cũng không rảnh rỗi, đã tỉ mỉ điều tra thông tin của người mất tích, thậm chí còn xem cả bản CUT của chương trình Chung Tử Xuyên tham gia.

Đặc biệt là Cầu Sinh.

Biểu hiện của Chung Tử Xuyên trong đó khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Chính vì đã xem chương trình đó nên ông ta mới tin chắc rằng Chung Tử Xuyên vẫn còn sống.

Lúc này, trước sự nghi ngờ của Tiểu Trương, Trần Xuân Lai nói: "Chung Tử Xuyên là người dù có c.h.ế.t đói cũng không động đến gấu trúc con. Huống hồ, cậu ta có thể c.h.ế.t đói ở thành phố nhưng sẽ không c.h.ế.t đói ở trong rừng sâu."

Nghe vậy, Kim Thành ngạc nhiên nhìn ông ta, không biết tại sao ông ta lại chắc chắn như vậy.

Tuy nhiên, có sự đảm bảo của Trần Xuân Lai, họ cũng hoàn toàn yên tâm.

"Vài người đưa người bị thương ra ngoài trước, những người còn lại tiếp tục đi vào tìm kiếm, trời sắp tối rồi, phải tìm thấy Chung Tử Xuyên trước khi mặt trời lặn!"

"Được!"

Mọi người đồng thanh đáp, chuẩn bị lên đường.

Bùm——

Đúng lúc này, một tiếng s.ú.n.g chấn động trời đất đột nhiên vang lên khắp Đăng Lâu Sơn.

Tiếng s.ú.n.g bất thình lình đó vô cùng chói tai, do địa hình đặc biệt của Đăng Lâu Sơn, tiếng s.ú.n.g tạo thành hồi âm, không ngừng quanh quẩn giữa các thung lũng và đỉnh núi, trong không khí truyền đến những âm thanh ầm ầm, chấn động đến điếc tai.

Những người có mặt đều giật mình.

Kim Thành lập tức căng thẳng, đồng thời rút s.ú.n.g của mình ra, nhanh chóng chạy về hướng có tiếng súng.

Những cảnh sát khác cũng chạy theo sau.

Cùng lúc đó, Tiêu Hòa đang ở gần nơi có tiếng súng.

Sau khi cô và Diệp Lão Tam để Ngụy Đồ ở lại, tiếp tục đi về phía trước, tìm thấy ngày càng nhiều dấu vết của Chung Tử Xuyên, suy đoán đối phương đang ở gần đó thì đột nhiên nhìn thấy bóng người vụt qua từ trong đám cây.

Ngay sau đó, tiếng s.ú.n.g vang lên.

Tiêu Hòa là người đầu tiên có mặt tại hiện trường.

Lá rụng nằm ngổn ngang, rõ ràng có dấu vết của nhiều người đánh nhau, nhưng chỉ có một mình Lệ Lệ ngồi trên mặt đất.

Cánh tay trái của cô ấy bị c.h.é.m một nhát, m.á.u chảy đầm đìa, vừa nhìn thấy Tiêu Hòa, cô ấy hoảng sợ bò dậy, giọng thê lương hét lớn: "Chung Tử Xuyên bị bọn chúng bắt đi rồi!"

Tiêu Hòa nhanh chóng đi kiểm tra, trên mặt đất rõ ràng có một vết kéo lê.

Cô lần theo dấu chân đuổi theo một đoạn đường, lúc này đã ra khỏi Đăng Lâu Sơn tới đường lớn, bụi bặm ven đường bị xe cán thành một vết bánh xe khá rõ.

Xa xa, có thể nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ đang phóng đi trên đường cao tốc.

Nhìn từ dấu chân trên mặt đất thì có vẻ như có ba người.

Tiêu Hòa nhanh chóng quay lại, Lệ Lệ được Diệp Lão Tam đỡ dậy, vẻ mặt lo lắng.

"Phải làm sao bây giờ? Liệu chúng ta còn tìm được anh ấy không? Đều tại em, là em không bảo vệ được anh ấy, để anh ấy bị người ta bắt đi trước mắt mình, anh ấy sẽ không sao chứ?"
Bình Luận (0)
Comment