Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 319

Đi vào bên trong, họ phát hiện ra du khách ở đây lại đông hơn.

"Chuyện gì vậy? Tôi còn tưởng rằng khi độ hot của phim tài liệu giảm xuống thì lượng người ở đây sẽ giảm chứ."

"Tiêu Hòa nói vấn đề lợn rừng cô ấy có thể giải quyết, không biết bây giờ thế nào rồi."

"Nhiều lợn rừng như vậy, tôi thấy khó giải quyết lắm."

Họ vừa nói vừa đi vào bên trong.

Đột nhiên thấy rất nhiều du khách tụ tập ở đằng xa, không biết đang làm gì, liên tục phát ra tiếng cười vui vẻ.

Vài người tò mò thò đầu ra nhìn, ngạc nhiên nhận ra thứ đối diện với du khách là mấy con lợn rừng nanh dài!

Mà những du khách đó dường như không cảm thấy nguy hiểm, còn đang nô đùa với chúng.

Có người cố tình mang theo ngô và táo, đang cho chúng ăn; có người đang chụp ảnh; thậm chí có người còn dám trực tiếp đưa tay ra, muốn sờ lợn rừng...

Quá nguy hiểm!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những người ở công ty du lịch lập tức tái mét.

"Cẩn thận!"

Mấy người hét lớn, vội vàng muốn xông tới ngăn cản.

Nhưng mới chạy được nửa đường, họ thấy những con lợn rừng hung bạo trước đó ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, trở nên rất lành tính, không những không tấn công người mà còn nằm lăn ra đất lăn lộn vẫy đuôi.

Có mấy con lợn con chỉ lớn hơn mèo con một chút, trên người có những đường vân màu nâu nhạt như hoa mai, vô cùng đáng yêu, đang nhảy nhót chạy tới chạy lui, xin ăn từ tay du khách.

Còn lợn mẹ thì đứng bên cạnh, vẻ mặt chán chường ăn mấy quả táo trên mặt đất. Cảnh tượng người lợn hòa thuận vui vẻ.

Nhìn thấy cảnh này, người của công ty du lịch hoảng hồn.

Ở trên siêu thoại của bộ phim tài liệu, bọn họ tìm ra lý do khiến lượng du khách không giảm mà còn tăng:

[Các chị em ơi! Nơi này cực kỳ tuyệt vời! Không chỉ có thể check in mà còn có thể chụp ảnh với lợn! Lần đầu tiên tôi thấy lợn rừng đáng yêu vậy đó! Tôi sắp bị dễ thương c.h.ế.t rồi!!]

Bên dưới là vài bức ảnh lợn rừng ngốc nghếch.

"Mấy con lợn rừng này, sao lại thay đổi tính nết rồi?"

"Tiêu Hòa... thực sự đã giải quyết được vấn đề này?"

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy sự ngạc nhiên.

Như vậy, điểm du lịch này không phải lại có thêm một dự án hot sao!?

Nhưng mà, những con lợn rừng thường ngày hung dữ, tại sao lại trở nên hiền lành như vậy?

Tối hôm đó, mấy con lợn hung dữ đã trải qua cơn ác mộng đầu tiên trong đời.

Chúng bị gọi ra từng con để học đạo đức lợn.

Người cưỡi hamster kia nói:

"Có muốn sau này không lo cái ăn không? Có muốn được người ta cho ăn, há miệng chờ sung không? Theo tao đi! Đảm bảo cho bọn mày ăn ngon uống sướng!"

Sau khi xác định, dự án du lịch được gấp rút triển khai.

Xây dựng khán đài, vẽ tuyến đường du lịch và các dự án tương tác, trải nghiệm góc nhìn thứ nhất của những cảnh quay mạo hiểm trong phim tài liệu, còn có hoạt động thám hiểm thung lũng và ngắm cảnh.

Có thể triển khai rất nhiều dự án.

Chỉ trong vòng một tháng, vườn ươm vốn hoang vắng đã lột xác, trở thành điểm du lịch khiến nhiều du khách lưu luyến không muốn về.

Vì phim tài liệu mà khách du lịch đến đây check-in không ngừng.

Ngày khai trương khu du lịch, Chung Tử Xuyên với tư cách là người đại diện hình ảnh đã đến hiện trường.

Theo đề xuất của Tiêu Hòa, nơi đây đã bảo tồn tối đa môi trường tự nhiên ban đầu, sườn đồi trước đó bị đàn lợn rừng giẫm đạp, lúc này đã hồi sinh, nở đầy những đóa hoa dại màu trắng vàng.

Lượng khách du lịch đến tham dự vượt xa dự kiến của công ty du lịch.

Hướng dẫn viên do công ty cử đến đứng ở lối vào, tươi cười giới thiệu các điểm tham quan của khu du lịch.

Sau khi kết thúc hoạt động cắt băng khánh thành, Chung Tử Xuyên không rời đi ngay mà đi một vòng quanh đó, ngó nghiêng khắp nơi, trong mắt mang theo một tia hy vọng, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Khách du lịch xung quanh vừa chụp ảnh check-in vừa kinh ngạc thốt lên:

"Đây chính là nơi Chung Tử Xuyên đấu tranh với bọn săn trộm, cứu chú gấu trúc sao?"

"Tôi đã xem phim tài liệu rồi, chú gấu trúc trong đó đáng yêu thật, chúng ta đi dạo quanh đây, biết đâu lại gặp được chúng thì sao."

"Không thể nào, gần đây không có gấu trúc, thậm chí còn không có một cây tre nào. Hơn nữa, phim tài liệu không phải nói rằng ngày gấu trúc con được cứu, đã được gấu trúc mẹ mang đi rồi sao? Bọn nó đã trở về khu bảo tồn ban đầu rồi."

"Thật đáng tiếc, giá mà được tận mắt nhìn thấy Bánh Trôi thì tốt biết mấy."

......

Nghe thấy cuộc đối thoại này, trong mắt Chung Tử Xuyên lộ ra vẻ thất vọng.

Đội trưởng đã nói, Bánh Trôi và mẹ nó đã rời đi từ lâu rồi.

Môi trường ở đây không thích hợp với cuộc sống của chúng, nếu không phải vì những kẻ săn trộm đó, có lẽ cả đời chúng cũng sẽ không đặt chân đến khu vực này.

Thực ra, trở về khu bảo tồn mới là kết quả tốt nhất đối với gấu trúc.

Chung Tử Xuyên hiểu rõ điều này nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn, thậm chí còn chưa kịp tạm biệt nó tử tế.

Lần sau đến khu bảo tồn vậy.

Chỉ không biết khu bảo tồn rộng lớn như vthế đến lúc đó có tìm được Bánh Trôi không.

Cậu vừa nghĩ vừa chuẩn bị quay về ghi hình chương trình.

"Ư!"

Vừa quay người, một âm thanh trong trẻo vô cùng quen thuộc vang lên.

Xung quanh rất ồn ào nhưng âm thanh này vẫn lọt vào tai Chung Tử Xuyên, cậu ta chấn động, vội vã quay đầu nhìn lại.

Ở chỗ ngược sáng trên sườn đồi, xuất hiện một bóng hình tròn vo, thân hình lông lá, hai lỗ tai cũng bụ bẫm tròn xoe.

Chỉ riêng cái bóng này cũng khiến Chung Tử Xuyên kinh ngạc mở to mắt.

"Ư!"

Lại là một tiếng kêu trong trẻo.

Những người đã xem phim tài liệu đều nhận ra.

Đây là tiếng kêu của gấu trúc con!

Đám đông vốn ồn ào bỗng im lặng, lần lượt nhìn về phía sườn đồi, phát hiện ra Bánh Trôi tròn vo.

Trong lúc mọi người kinh ngạc thì Bánh Trôi đã nhảy xuống sườn đồi, từng bước đi tới đây.

Bộ lông đen trắng độc đáo dần hiện ra trước mắt du khách, đôi mắt tròn xoe ngây thơ đáng yêu, còn có bước chân thỉnh thoảng nâng cao như nhảy nhót, gần như mỗi bước đều giẫm lên trái tim của mọi người.

"Trời ơi! Là Bánh Trôi!"

"Nơi này thực sự có gấu trúc!"

"Nhìn gần mới thấy nó còn đáng yêu hơn trên tivi!"

"Nó không phải đã về nhà rồi sao?"

......

Họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tầm mắt dán chặt vào người Bánh Trôi, nhìn theo hướng nó đi tới.

Chung Tử Xuyên đang đứng giữa đám đông.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều hiểu ra.

Khách du lịch lần lượt tản ra, chủ động nhường một con đường.

Ở cuối con đường, chính là Chung Tử Xuyên.

Bánh Trôi vừa nhìn thấy cậu ta thì mừng rỡ, bốn chân ngắn ngủn quẫy nhanh, vì quá vội vàng, còn vô tình vấp phải chính mình, lăn một vòng trên mặt đất.

Nó ngồi trên đất với đống cỏ dại trên đầu, bắt đầu ngẩng đầu lên kêu ư ử.

Tất cả những người có mặt đều lo lắng cho nó, lần lượt nhìn về phía Chung Tử Xuyên, nhưng phát hiện cậu ta vẫn đứng im không nhúc nhích.

Có thể nhịn được sao?!

Cậu không ôm, chúng tôi sẽ ôm!
Bình Luận (0)
Comment