Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 468

Ánh mắt cậu ta lướt qua khán đài, hít sâu một hơi, một tay nhẹ nhàng vỗ theo nhịp trên chân, tiếng hát du dương vang lên trong hội trường.

Tựa như một ngọn gió mát, trong nháy mắt đã thổi tan cơn giận dữ và bồn chồn đang vây quanh khán giả.

Mọi người lấy lại bình tĩnh, trở về vị trí của mình, lắng nghe tiếng hát du dương mà họ đã mong đợi.

Giọng hát live của Tống Phi Quang vẫn tuyệt vời như vậy, tất cả mọi người đều đắm chìm trong đó một lúc lâu, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.

Không có nhạc đệm!

Đúng rồi!

Từ khi Tống Phi Quang ra sân đến giờ, hệ thống âm thanh chỉ truyền đến tiếng hát của cậu ta mà không hề có một tí nhạc đệm nào.

Phát hiện ra điều này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Đáng lẽ bài hát đầu tiên của buổi hòa nhạc phải là bài hát đặc sắc nhất, hiệu ứng sân khấu sặc sỡ, pháo hoa và âm nhạc có thể đẩy cảm xúc của khán giả lên đến đỉnh điểm.

Nhưng buổi hòa nhạc của Tống Phi Quang lại có vẻ đơn điệu.

Thậm chí ngay cả nhạc đệm cũng không có.

Đây tính là buổi hòa nhạc kiểu gì?

Tiếng bàn tán xì xào lại lần nữa truyền đến từ khán đài.

Đang lúc mọi người cảm thấy hoang mang thì đột nhiên có một giọng hát khàn khàn khác nhẹ nhàng vang lên.

Giọng hát đó không lớn, chỉ nhẹ nhàng hòa giọng cùng với giọng hát của Tống Phi Quang, tựa như tiếng hát ngân nga từ xa xưa truyền đến, nguyện làm chiếc lá xanh làm nền.

Khán giả bắt được giọng hát đó, đều ngẩn ra.

Đây là giọng hát bè của ai vậy?

Vậy mà lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy!

Vừa nãy vì không có nhạc đệm nên bài hát còn có phần hơi đơn điệu, vì có giọng hát này tham gia, trong nháy mắt đã trở nên đầy đặn phong phú, thể hiện ra một cảnh tượng khác.

Nếu như giọng hát của Tống Phi Quang là những con sóng biển đang cuộn trào, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, thì giọng hát bè giống như những hạt cát trắng mịn trên bờ biển, ôn hòa, kín đáo nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Sức mạnh này thậm chí còn vượt qua cả sự tồn tại của nhạc đệm.

Không biết từ lúc nào, tất cả khán giả đều bị kéo vào thế giới đó.

Tống Phi Quang đã phát hiện ra giọng hát bè ngay từ đầu, giọng hát tuyệt vời của đối phương làm cậu ta không khỏi kinh ngạc, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng ai đang hát bè.

Giọng hát đó phát ra từ hệ thống âm thanh.

Cách xử lý vô cùng điêu luyện, mặc dù không được tập dượt trước, nhưng lại biết được khi nào lên, khi nào đệm.

Dưới sự hỗ trợ của người đó, Tống Phi Quang cảm giác trong nháy mắt đã có thêm tự tin, cậu ta hát tự nhiên hơn, tới đoạn nốt cao, trong tình huống không có nhạc đệm đã trực tiếp đưa không khí tại chỗ vào cao trào.

Ngay cả nhân viên công tác hậu trường cũng ngẩn ra.

"Là ai đang hát vậy?"

Họ quay đầu nhìn lại, tất cả thành viên hát bè vẫn còn đang chờ ra sân, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Trong đội ngũ hát bè hình như không có người này."

"Nhưng giọng hát này quen thật, giống như đã từng nghe ở đâu đó."

"Là ai vậy? Không phải bàn điều khiển âm thanh vẫn chưa sửa xong sao?"

Họ nghi hoặc nghĩ ngợi, nhạc sĩ phụ trách lập kế hoạch thở phào nói:

"Trước tiên đừng quan tâm là ai, nói thế nào thì khán giả cũng tạm thời ổn định rồi, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước. Hy vọng Tiêu Hòa không về muộn quá."

Nói đến đây, sắc mặt của tất cả mọi người đều ủ rũ.

Cũng không biết Tiêu Hòa đang nghĩ gì, đã nói sẽ lái xe nhưng cô lại không chịu, nhất quyết phải chạy bộ.

Từ địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc đến công ty, ít thì cũng phải mười cây số, cô ấy chạy kiểu gì?

Cho dù là vận động viên điền kinh Usain Bolt đến thì cũng không nhất định có thể làm được, một cô gái nhỏ như Tiêu Hòa, cho dù có nhanh đến mức nào thì có thể nhanh bằng xe được sao?

Đang nghĩ thì cánh cửa hậu trường đột nhiên bị người ta mở tung ra.

Tiêu Hòa xách bàn điều khiển âm thanh nặng trịch bằng một tay, mệt mỏi đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén.

"Tôi về rồi."

Tất cả mọi người đều giật mình.

"Sao cô về nhanh thế?!"

Họ nhìn đồng hồ, kinh ngạc phát hiện giờ mới chỉ trôi qua 35 phút.

Còn nhanh hơn cả lái xe!

Tiêu Hòa thực sự đã chạy bộ về sao?

Là bay về à?

Mọi người kinh ngạc nhìn cô, Tiêu Hòa đã nhanh chóng cầm bàn điều khiển âm thanh bước vào, nghe thấy tiếng truyền ra khu vực sân khấu, cô nhíu mày.

"Tống Phi Quang đã lên sân khấu rồi à?"

Nhạc sĩ chịu trách nhiệm lên kế hoạch vội vàng nói: "Đúng vậy, sau khi cô vừa đi không lâu, khán giả bắt đầu làm loạn, xảy ra giẫm đạp, Tống Phi Quang lo lắng sẽ có người bị thương nên đã lên sân khấu trước, an ủi cảm xúc của khán giả."

"Không có nhạc đệm sao?"

"Có một người hát bè, nhưng chúng tôi cũng không biết là ai."

Nghe vậy, Tiêu Hòa nghi ngờ quay đầu nhìn các nhân viên công tác xung quanh, nhanh chóng nói: "Trước tiên hãy đổi bàn điều khiển âm thanh mới vào, những người khác quay lại vị trí của mình, chuẩn bị bắt đầu!"

"Được!"

Tất cả mọi người lập tức hành động.

Trên sân khấu, Tống Phi Quang đã bắt đầu đi vào giai đoạn cao trào của bài hát, cậu ta giơ tay lên vẫy tay cùng với khán giả.

Khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, bùm một tiếng, đèn sân khấu sáng bừng lên.

Theo tiếng nhạc, pháo hoa chuẩn bị sẵn đã được châm ngòi.

Tống Phi Quang đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, nheo mắt nở nụ cười rạng rỡ.

Buổi hòa nhạc cuối cùng cũng chính thức bắt đầu!

Mười giờ rưỡi tối, buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên của Tống Phi Quang kết thúc có hậu, không có gì nguy hiểm.

Khi tất cả khán giả rời đi hết, địa điểm tổ chức một lần nữa trở lại sự bình lặng thường ngày.

Đèn sân khấu vẫn chưa được tắt, Tống Phi Quang hát xong tất cả các bài hát, đã mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, dứt khoát nằm dài trên sân khấu đầy băng vải, vừa thở hổn hển vừa cảm nhận không khí còn sót lại trên sân khấu.

Tiêu Hòa đã hỏi không ít nhân viên công tác, nhưng đều không hỏi được tung tích của Giang Diệp, mọi người đều nói buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, người đã không thấy đâu.

"Có khả năng đã đi rồi?"

Tiêu Hòa lắc đầu.

"Chắc không đâu."

Trước khi đi cô đã nhờ Giang Diệp trông Tống Phi Quang, theo hiểu biết của Tiêu Hòa về Giang Diệp, anh không nên bỏ đi như thế.

Tiêu Hòa lại đi khắp hội trường tìm một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Giang Diệp trong phòng điều khiển.

Anh đang đứng bên cửa sổ, nhìn Tống Phi Quang trên sân khấu.

Náo nhiệt qua đi trở về bình lặng, cảnh tượng này khiến anh không khỏi nhớ đến lúc tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên của mình.

Đó đã là chuyện của tám năm trước.

Trong thoáng chốc, dường như đã trôi qua rất lâu.

Vốn dĩ anh cho rằng mình sẽ không còn nhung nhớ sân khấu này nữa, nhưng khi hôm nay một lần nữa cầm micro lên, nhìn thấy dáng vẻ Tống Phi Quang đứng trên sân khấu, nghe thấy tiếng reo hò của khán giả, anh cảm thấy có gì đó trong lòng mình cũng đã được đánh thức.
Bình Luận (0)
Comment