Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 530

Tiêu Hòa sinh ra vào năm thứ năm mươi sau khi mạt thế xảy ra.

Vào thời điểm này, zombie đã chiếm đóng 95% diện tích trên Trái Đất, những người may mắn sống sót chỉ có thể co cụm lại ở các căn cứ ít ỏi, cố gắng sinh tồn.

Sau một thời gian, khi một số người may mắn sống sót thức tỉnh dị năng, loài người mới có thể tự bảo vệ mình.

Tiêu Hòa mới mười tuổi đã thức tỉnh dị năng không gian hiếm có, bắt đầu đi theo tiểu đội tìm kiếm cứu hộ.

18 tuổi, Tiêu Hòa thành lập đội tìm kiếm cứu hộ, lấy không gian của mình làm trung tâm, phụ trách thu thập vật tư và mang về.

Vì hiệu suất làm việc xuất sắc, phương châm đoàn kết hợp tác của nhóm, đội tìm kiếm cứu hộ của cô nhanh chóng nổi tiếng trong căn cứ, rất nhanh đã trở thành một trong những đội hàng đầu.

Năm 28 tuổi, Tiêu Hòa mua được một người đàn ông ở sàn đấu giá của căn cứ.

Một người đàn ông trắng trẻo.

Mạt thế lấy kẻ mạnh làm đầu, dị năng giả có thể đi ra ngoài tìm vật tư, người bình thường chỉ có thể cố gắng sống lay lắt.

Những người có ngoại hình xinh đẹp sẽ lựa chọn dựa dẫm vào kẻ mạnh, ít nhất cũng không cần lo lắng cái ăn cái mặc.

Người đẹp ở đây không chỉ là phụ nữ, mà còn cả đàn ông.

Không ít phụ nữ sau khi có dị năng, thực lực mạnh mẽ chẳng thua kém đàn ông là bao, dựa vào thực lực của bản thân để gây dựng được chỗ đứng trong căn cứ, có được không ít tiếng tăm.

Những nữ đại lão này cũng sẽ bao nuôi một vài đàn ông mà mình ưng ý làm chim hoàng yến.

Cuộc sống ở mạt thế vốn là sống hôm nay không biết ngày mai, không thể bảo đảm còn có thể quay trở về hay không, vì thế những dị năng giả gần như là hưởng thụ ngày nào hay ngày đó, rất nhiều người sẵn lòng bỏ giá cao để mua thứ mình yêu thích.

Do vậy, sàn đấu giá cũng ra đời.

Sàn đấu giá của căn cứ ngoài việc "tiền trao cháo múc" thì không có bất kỳ quy định nào, những đồ đấu giá bao gồm nhưng không giới hạn ở đồ vật, zombie, tinh thể, con người...

Chỉ cần có nhu cầu là có thể đấu giá ở đây.

Tiêu Hòa mới làm nhiệm vụ về, mang theo vài món đồ đến sàn đấu giá để đấu giá, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy quanh mình phát ra một trận kinh hô.

"Đẹp quá!"

"Đây là đồ đấu giá đẹp nhất trong năm nay nhỉ?"

"Mọi người lại sắp tranh giành rồi.”

......

Nghe những lời này, Tiêu Hòa tò mò quay đầu nhìn, chợt thấy trợ lý của đấu giá sư đang đẩy món đồ đấu giá cuối cùng trong ngày lên sân khấu.

Trên cái bục hình vuông gỉ sét có một người đàn ông lạ mặt nằm đó, trên người mặc chiếc áo hoodie màu xanh lá nhạt, màu sắc tươi sáng làm nổi bật làn da trắng hồng của anh ta.

Sau khi mạt thế xảy ra, chất lượng cuộc sống của con người giảm mạnh, sống sót đã là tốt lắm rồi, căn bản không có thời gian để chăm sóc bản thân, vì vậy trông ai cũng thô kệch cả.

Đàn bà con gái thỉnh thoảng còn tẩy trang, đàn ông thì thậm chí vài năm cũng không rửa mặt một lần, nhìn ai cũng giống như nhặt ve chai.

Nhưng người đàn ông trước mắt này lại có làn da trắng trẻo mịn màng, cứ như được ngâm trong sữa bò vậy, da thịt trắng nõn ẩn hiện sắc hồng nhàn nhạt, giống như quả đào mà Tiêu Hòa nhìn thấy trong sách.

Cả người anh ta sạch sẽ mềm mại, nhìn là biết ngay cả gà cũng không chặt nổi, thật không biết anh ta đã sống sót trong mạt thế như thế nào.

Đây tuyệt đối là vật phẩm đấu giá cực hiếm.

Anh ta vừa mới xuất hiện thì khán đài đã sôi sục, mấy nữ dị năng giả thi nhau giơ bảng, giá cả không ngừng tăng lên.

"Hai viên tinh thể zombie trung cấp."

"Ba viên tinh thể trung cấp!"

"Bốn viên!"

......

Căn cứ không cấm đấu giá con người, nhưng Tiêu Hòa chưa bao giờ tham gia, bình thường chỉ cần nhìn thấy là vội vã rời đi.

Nhưng bây giờ, người đàn ông lạ mặt nằm trên đài đấu giá lại mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, dường như từng thấy ở đâu đó, hơi thở thoang thoảng hấp dẫn các giác quan của cô.

Trong lòng khẽ động, Tiêu Hòa bất tri bất giác giơ tay lên.

"Tôi muốn tham gia đấu giá, nhưng tôi không có tinh thể."

Người đấu giá: "Sàn đấu giá không cấm trao đổi hiện vật, chỉ cần đưa ra đồ vật có giá trị tương đương thì đều có thể tham gia đấu giá."

Nghe vậy, Tiêu Hòa liếc vào không gian, quét mắt nhìn đồ dự trữ của mình.

"Hai thùng xúc xích, được chứ?"

Lời vừa dứt, cả hội trường ồ lên.

Sau tám mươi năm mạt thế, con người sống dựa vào thanh dinh dưỡng được chế biến từ các loại động vật biến dị, gia cầm và rau củ hỗn hợp.

Tuy không bị đói bụng nhưng hương vị thì tẻ nhạt chẳng có gì đặc sắc, nói chung là khó mà tả nổi, thế nên đồ ăn trước mạt thế trở thành vật tư được ưa chuộng nhất.

Nhưng những thứ đó đã ngừng sản xuất hoàn toàn từ thời đại bùng nổ zombie, tám mươi năm trôi qua, phần lớn đều đã hỏng mất, cách duy nhất có thể bảo quản đến tận bây giờ chỉ có một, đó là cất trong không gian.

Tốc độ thời gian bên trong không gian dị năng gần như tĩnh lặng, mãi mãi không hư hỏng và biến chất, không cần quan tâm đến hạn sử dụng của thức ăn.

Nhưng tiếc là dị năng hệ không gian vô cùng hiếm, vì vậy đồ ăn trước mạt thế mới là thứ hàng đắt đỏ.

Tiêu Hòa một hơi lấy ra hai thùng xúc xích, nhất thời làm cho cả hội trường chấn kinh, mấy người vừa đấu giá lập tức im bặt.

Người đấu giá trên sân khấu cười vô cùng rạng rỡ.

"Hai thùng xúc xích, nếu không có người khác đấu giá nữa, người đàn ông này sẽ thuộc về Tiêu Hòa!"

Xung quanh yên tĩnh.

Người đấu giá lập tức hạ chiếc búa nhỏ rỉ sét xuống.

"Giao dịch thành công!"

Rất nhanh sau đó, Tiêu Hòa theo nhân viên công tác đi vào hậu trường.

Người đàn ông vẫn còn hôn mê, được đặt trên một chiếc ghế sofa, hàng mi dài dưới mí mắt để lại hai bóng đen giống như cái chổi nhỏ, làn da trắng hồng đặc biệt mịn màng, ngũ quan tinh tế.

Lúc này, nhân viên công tác bên cạnh nhắc nhở:

"Sau khi thanh toán xong, cô có thể đem đồ đấu giá đi."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, lại nhìn vào không gian.

Lúc ra giá thì không quan tâm, bây giờ mới thấy đau lòng.

Hai thùng xúc xích đó là bảo bối cô cất giữ được tám năm, bình thường còn không nỡ ăn, không ngờ giờ lại đem tặng hết cho một người đàn ông.

Tiêu Hòa mím chặt môi, cảm thấy mình hơi bốc đồng, có chút hối hận.

Một người đàn ông thôi, đẹp trai thì có ích gì?

Còn chẳng bằng hai thùng xúc xích.

Nhân viên công tác dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhắc nhở: "Mua bán đã có hiệu lực, nếu cô rút lui thì coi như vi phạm hợp đồng."

Nghe vậy, Tiêu Hòa đau lòng lấy hai thùng xúc xích trong không gian ra, cẩn thận đặt lên bàn.

"Hai thùng, để đây nhé."

Nói xong, đi thẳng tới túm lấy cổ áo người đàn ông lạ mặt, vừa dùng sức, đối phương đã bị cô nhấc bổng lên.
Bình Luận (0)
Comment