Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 542

Hệ không gian và hệ trị liệu là dị năng hiếm có được công nhận trong mạt thế, dị năng giả phần lớn đều yếu ớt, không chịu nổi gió, cần được dị năng giả khác bảo vệ.

Bây giờ nhìn Tiêu Hòa mang tạ chạy, nhảy nhót lăn lộn, căn bản không dính dáng gì đến hai chữ "yếu ớt."

Dị năng không gian cấp năm + thể lực siêu cường, cô bảo vệ người khác còn tạm được.

Các đội viên nhìn Tiêu Hòa không ngừng tăng cường độ huấn luyện, đứng ngồi không yên, cũng lần lượt tham gia huấn luyện.

Yến Hỏa Hỏa giúp Tiêu Hòa mang đồ đến, nhìn dị năng cấp năm của cô mà thèm thuồng không thôi.

"Nhanh như vậy đã có thể ổn định dị năng, đúng là chưa từng thấy!"

Tiêu Hòa dừng lại, lau mồ hôi trên trán: "Thèm không? Đổi bằng cái giá rất lớn đấy."

Yến Hỏa Hỏa đầy vẻ nghi hoặc.

"Cái giá gì?"

Lúc này, Giang Diệp bước nhanh tới, rót cho Tiêu Hòa một cốc nước.

"Mệt không, để tôi xoa bóp vai cho cô, thư giãn một chút nhé."

Nói xong, đi đến sau lưng Tiêu Hòa, tỉ mỉ bắt đầu xoa bóp cho cô, những ngón tay thon dài ấn lên vai, lực vừa phải, rất nhanh đã làm những cơ bắp căng cứng dần thả lỏng.

Tiêu Hòa giãn mày, thoải mái thở dài một hơi.

Một lúc sau, cô mới nói: "Được rồi, anh về trước đi, lát nữa tôi chạy thêm một vòng là xong."

"Được, tôi ở nhà đợi cô."

Giang Diệp ân cần gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.

Đợi anh đi rồi, Tiêu Hòa quay đầu lại, thấy Yến Hỏa Hỏa đang trợn mắt nhìn mình, cắn khăn tay.

"Không chỉ dị năng lên cấp, còn có người yêu tốt như vậy, dịu dàng ân cần lại đẹp trai, em thật sự càng thêm hâm mộ chị rồi."

Nghe vậy, Tiêu Hòa cứng người.

"Nỗi khổ của chị, em không tưởng tượng nổi đâu."

"Khổ gì chứ?"

Tiêu Hòa thở dài, nói: "Dị năng của chị lên cấp đều phải trả giá, mỗi ngày đều phải cùng Giang Diệp ra vào, ăn cơm anh ấy nấu, ở trong căn nhà anh ấy dọn dẹp, mỗi tối còn phải bị anh ấy ôm ngủ, em không biết chị khổ thế nào đâu."

Yến Hỏa Hỏa nghe xong, biểu cảm phức tạp.

"... Chị Tiêu Hòa, chị đang khoe khoang sao?"

Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng điệu chân thành.

"Chị khao khát cuộc sống tự do."

Yến Hỏa Hỏa tức đến phát khóc, tóc cũng dựng đứng lên, mái tóc đỏ biến thành ngọn lửa rực cháy, vừa chua xót vừa hâm mộ nhìn Tiêu Hòa:

"Chị quá đáng rồi, cố ý nói mấy lời này để em hâm mộ. Bây giờ em sẽ đi tìm mười tám người tình, em cũng muốn được hôn hít ôm ấp vào buổi tối."

Nói xong, nhét hết sách Tiêu Hòa cần vào tay cô, sau đó hất đầu, vừa khóc vừa chạy đi, một đường lửa điện.

Tiêu Hòa có nỗi khổ không thể nói, nuôi một con chim hoàng yến thèm khát thân thể mình, cô chủ như cô chẳng có chút giá trị nào.

Cô nhanh chóng gọi một dị năng giả hệ nước đến dập lửa trên mặt đất, lại chạy thêm một vòng, mới chậm chạp về nhà.

Trước khi vào cửa, cố ý lật xem cuốn sách mà Yến Hỏa Hỏa ngàn dặm xa xôi gửi cho cô.

Trong cuộc đời gần ba mươi năm của Tiêu Hòa, chưa từng nuôi một người tình nào, không có kinh nghiệm, căn bản không biết phải ở chung với Giang Diệp như thế nào.

Vì vậy, cô cố ý mượn một cuốn sách của Yến Hỏa Hỏa, nghe nói là tác phẩm lưu truyền từ trước mạt thế, kể về cách chung sống giữa nam và nữ, được nhiều người tôn sùng như kinh thánh tình yêu.

Cuốn sách này từng bị người phụ trách căn cứ liên hợp phong sát, nhưng nhờ sự bảo vệ của những độc giả trung thành mới miễn cưỡng được bảo tồn.

Một cuốn sách quý giá như vậy, Tiêu Hòa trịnh trọng lật ra xem, trên bìa có mấy chữ to đùng:

《Người tình nóng bỏng: Tổng tài bá đạo yêu thương em》

Tiêu Hòa lập tức đọc ngay.

Trang 1: Tổng tài đem chim hoàng yến mua về nhà, không thể miêu tả.

Trang 2: Tổng tài và chim hoàng yến cãi nhau, cưỡng chế không thể miêu tả.

Trang 3: Tổng tài và chim hoàng yến làm hòa, tiếp tục không thể miêu tả.

Trang 4: Tổng tài bị liệt nhưng không sao, vẫn có thể.

Trang 5...

Tiêu Hòa kinh ngạc đến ngây người.

Hóa ra đây là sách đen!

Không cấm mày thì cấm ai?

Tiêu Hòa nhíu chặt mày, nhìn nam nữ chính chia tay rồi lại tái hợp, sống c.h.ế.t vì nhau, càng nhíu mày càng chặt.

Chẳng lẽ trước mạt thế con người đều thích kiểu này sao?

Quả nhiên là kinh thánh tình yêu, cô hoàn toàn không hiểu được sự huyền diệu trong đó.

Nhưng trong vô số tình tiết lộn xộn, Tiêu Hòa vẫn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: Hào phóng là đức tính truyền thống của tổng tài.

Vì vậy ngày hôm sau, Tiêu Hòa trực tiếp dẫn Giang Diệp đến sàn đấu giá, chỉ vào đồ vật trên bục, vung tay một cái, mắt không chớp nói:

"Mua! Thích gì thì cứ mua thoải mái! Tôi trả tiền!"

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, Giang Diệp không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Anh cũng không ngờ, Tiêu Hòa lại dẫn anh đến tham gia đấu giá.

Đấu giá của mạt thế có đặc điểm riêng, tinh hạch và vật tư sinh hoạt trở thành tiền tệ chính, mà trước đó khi dị năng của Tiêu Hòa lên cấp, cô đã dùng hết toàn bộ tinh hạch, trong không gian chỉ còn lại vật tư sinh hoạt thu thập được hàng ngày.

Đó đều là mạng sống của cô, bình thường cô đều không nỡ dùng, mang đi đấu giá thì càng đau lòng hơn.

"Trong nhà cái gì cũng có, không cần mua." Giang Diệp nói.

Nói xong, định kéo cô rời đi.

Nhưng Tiêu Hòa lại trực tiếp dẫn anh ngồi xuống hàng ghế đầu.

"Tôi nghe nói hôm nay sẽ đấu giá rất nhiều đồ tốt, anh không cần tiết kiệm cho tôi, thích gì thì mua."

Mua Giang Diệp về một tháng nhưng lại chẳng tặng anh thứ gì, một người chủ như vậy là không tận chức.

Lời này vừa nói ra, những người ngồi xung quanh không khỏi lè lưỡi, nhỏ giọng bàn tán.

"Không ngờ ngay cả Tiêu Hòa cũng đắm chìm trong sắc đẹp, tự hủy hoại bản thân."

"Tâm lý của kẻ giàu xổi, chẳng phải chỉ mua cho tình nhân một món đồ thôi sao, có đáng để hét lớn như vậy không?"

"Giả vờ giả vị! Chắc chắn là giả vờ giả vị!"

.......

Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.

Sàn đấu giá là hoạt động trọng đại trong căn cứ, là nơi vui chơi và g.i.ế.c thời gian của không ít người, bình thường có không ít dị năng giả dẫn theo tình nhân hoặc bạn đời đến mua đồ, nói chuyện rất ngang ngược.

Nhưng khi thực sự bắt đầu đấu giá, cái giá cao ngất ngưởng sẽ khiến họ kẹp đuôi bỏ chạy.

Mà lúc này, giọng điệu nói chuyện của Tiêu Hòa giống hệt những dị năng giả đó.

Vì vậy, mọi người đều chờ cô cũng xám xịt bỏ chạy.

Đợi năm phút.

Tiêu Hòa chỉ vào bộ đồ nam trên bục có giá một bao gạo.

"Khá đẹp, mua."

Chỉ vào chiếc đồng hồ nam vừa được mang lên.

"Cái này cũng không tệ, mua."

Cuối cùng còn vung tay một cái, bỏ ra giá lớn mua cho Giang Diệp một bộ áo giáp chống đạn và vũ khí, để sau này anh có thể tự bảo vệ mình.

"Nếu anh thích thì mua hết đi."

Hôm nay những thứ được đấu giá, gần một nửa đều bị Tiêu Hòa mua hết, toàn bộ đều treo trên người Giang Diệp, vô cùng hào phóng.
Bình Luận (0)
Comment