Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 548

"Tôi phải giúp anh cắt bỏ phần thịt thối xung quanh vết thương, anh cố chịu một chút."

Vừa dứt lời, con d.a.o trong tay đã hạ xuống.

Cắt bỏ da và mô xung quanh vết thương, cố gắng đào sâu, cố gắng loại bỏ hết chất độc trong cơ thể.

Nhát d.a.o đầu tiên xuống, sắc mặt Giang Diệp trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nghiến chặt răng, cơ thể căng cứng cố chịu đựng.

Không lâu sau, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy thành dòng.

Ánh mắt Tiêu Hòa trầm tĩnh, ra tay tàn nhẫn và nhanh chóng, cố gắng giảm bớt đau đớn cho anh.

Nhưng vết thương này quá lớn, sau khi cắt bỏ xong, cánh tay anh đã mất đi một mảng thịt lớn, Giang Diệp nằm thoi thóp ở ghế sau, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

"Giang Diệp."

Tiêu Hòa cất dụng cụ vào lại không gian, nhìn Giang Diệp sắp ngất đi trong xe, gọi một tiếng, kéo ý thức mơ hồ của anh trở về.

Đợi Giang Diệp hơi mở mắt ra, cô nói: "Nhớ nhé, nếu anh biến thành một con zombie vừa hôi vừa xấu, tôi sẽ không để anh lại gần tôi."

Tiêu Hòa chở Giang Diệp nhanh chóng trở về thành phố A, sau khi zombie cấp cao c.h.ế.t đi, những con zombie bình thường còn lại cũng bị tiêu diệt kha khá, toàn bộ thành phố vô cùng yên tĩnh.

Liên lạc vô tuyến được khôi phục, cô nhanh chóng liên lạc với những thành viên khác.

Lúc đó bọn họ cũng bị một số zombie bình thường tấn công nhưng đều bình an vô sự, chỉ là đều cảm thấy chuyện lần này có chút kỳ lạ.

Tiêu Hòa nói rõ sự thật: "Mục tiêu của bọn chúng là tôi, hẳn sẽ không làm khó các anh."

Điều thiếu thốn nhất trong mạt thế chính là dị năng giả, các thành viên của tiểu đội số một đều là tinh anh, chỉ cần bọn họ cắt đứt quan hệ với Tiêu Hòa, có lẽ sẽ không bị đuổi tận g.i.ế.c tuyệt.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng, không ai ngờ rằng nhiệm vụ lần này lại là một cái bẫy g.i.ế.c người.

"Đội trưởng, vậy còn cô thì sao?"

"Tôi còn phải về căn cứ một chuyến."

Nói xong, Tiêu Hòa hơi nghiêng người, để lộ Giang Diệp nằm trong xe, đang sốt cao.

Việc vệ sinh và điều trị đơn giản không thể ngăn chặn hoàn toàn sự lây nhiễm, phải nhanh chóng được dị năng giả hệ chữa trị chữa trị thì mới có thể có một tia hy vọng sống.

Mà dị năng giả hệ chữa trị mà Tiêu Hòa quen biết chỉ có một người.

Liên quan đến điểm này, cô không thể không quay về căn cứ Lam Tinh.

Tất cả mọi người nhìn thấy tình hình của anh, lập tức hiểu ra.

Lúc Giang Diệp mới gia nhập tiểu đội số một, đúng là với tư cách là người thân của Tiêu Hòa, không ít người có thành kiến với anh nhưng từ lần làm nhiệm vụ trước, anh giúp Tiêu Hòa thăng cấp, mọi người đã thay đổi cách nhìn về anh.

Sau đó trong hơn một tháng huấn luyện, mọi người càng coi anh như đồng đội.

Bây giờ nhìn thấy anh như vậy, không một ai muốn rời đi, mà nói: "Đội trưởng, chúng tôi sẽ cùng cô về căn cứ, hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì."

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, lập tức lên đường.

Kế hoạch của bọn họ là, những thành viên khác sẽ về căn cứ trước, nói dối rằng Tiêu Hòa đã chết, làm giảm sự cảnh giác của những người khác trong căn cứ, sau đó Tiêu Hòa sẽ đưa Giang Diệp đi tìm cơ hội lẻn vào.

Tiêu Hòa ẩn núp bên ngoài căn cứ, nhìn những thành viên khác của tiểu đội số một đi vào.

Đợi đến nửa đêm, người gác bắt đầu lơ là, cô dứt khoát cõng Giang Diệp trèo qua tường rào, lặng lẽ lẻn vào, đi thẳng đến chỗ ở của Viên Mộng.

Xá lợi tử nhân gian đang ngồi trên ghế quý phi được đặt làm riêng, bên cạnh có ba người đàn ông đẹp trai vây quanh, mặc quần áo mát mẻ, đang thân mật đút cô ta ăn.

Tiêu Hòa vừa mở cửa, suýt nữa thì làm mù mắt.

"Cô giải cứu mỹ nhân, mang về nhà là để làm cái này à?"

Viên Mộng hoảng sợ.

Cô ta vội vàng thu lại tư thế ngồi phóng khoáng của mình, lắp bắp nói: "Tôi... tôi đều là vì nghĩ cho bọn họ, phải để bọn họ làm gì đó, nhận được tiên công mới không thấy áy náy."

Tiêu Hòa lười quan tâm đến những chuyện này, trực tiếp đuổi ba người đàn ông đi.

"Tôi muốn nhờ cô giúp một việc."

Kế hoạch tửu sắc của Viên Mộng bị kết thúc, vẻ mặt không vui, nghe thấy lời này thì lập tức kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa.

"Cô còn có lúc phải nhờ tôi giúp đỡ sao?"

Tiêu Hòa trực tiếp khiêng Giang Diệp từ ngoài cửa vào.

"Tôi muốn cô cứu anh ấy."

Lúc mở lớp vải bọc Giang Diệp, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của anh lập tức lộ ra, vết thương trên vai tuy đã được băng bó nhưng vẫn còn chảy m.á.u đen.

Những người sống trong mạt thế chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chuyện gì đã xảy ra.

"Anh ta bị zombie cào trúng?!"

Viên Mộng sợ hãi lùi lại, vẻ mặt kinh hoàng, vừa định hét lên thì bị Tiêu Hòa kéo lại.

"Tôi đã sơ cứu cho anh ấy rồi, nhưng vẫn còn sót lại dư độc, tôi cần cô dùng dị năng chữa trị để bức hết độc tố còn lại ra ngoài."

Viên Mộng cau mày.

Dị năng hệ chữa trị đúng là có thể cứu chữa những người bị zombie cào trúng ở một mức độ nào đó, nhưng tiền đề là người bị thương là dị năng giả, bản thân có khả năng miễn dịch cao, hơn nữa thời gian bị cào trúng không được quá lâu.

Nhưng Giang Diệp trước mắt lại là một người bình thường, hơn nữa nhìn vào vết thương thì có vẻ anh đã bị thương được một lúc rồi.

Nếu cố cứu, rất có thể không cứu được người mà dị năng của cô ta cũng tiêu hao hết.

Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải tôi không cứu, chỉ là..."

Vừa nói đến đây, Tiêu Hòa vung tay, trực tiếp lấy ra một ngọn núi vật tư từ trong không gian.

"Những thứ này có đủ không?"

Mắt Viên Mộng sáng lên, rõ ràng là rất động lòng nhưng vẫn cố nhịn không gật đầu.

"Chủ yếu là dị năng của tôi cũng không nhiều, còn..."

Tiêu Hòa lại ném ra một ngọn núi vật tư nữa.

Viên Mộng dừng giọng, ánh mắt do dự.

Tiêu Hòa thấy vậy, lại lấy ra một đống vật tư, trực tiếp chất đầy nhà cô ta.

Viên Mộng trợn tròn mắt.

"Đây là vật tư mà cô đã cất giữ rất lâu..."

Cô ta hít sâu một hơi, lập tức gật đầu.

"Tôi chữa!"

"Nhưng tôi phải nói trước, với tình trạng hiện tại của anh ta, cho dù tôi có dùng hết dị năng cũng không chắc cứu được."

"Không sao, cô cứ chữa đi."

Tiêu Hòa nói xong, thuận tay thu hồi toàn bộ vật tưi: "Chữa xong rồi tôi sẽ đưa cho cô."

Viên Mộng thu hồi ánh mắt thèm thuồng, lập tức khiêng Giang Diệp lên giường, bắt đầu chữa trị.

Một luồng ánh sáng huỳnh quang màu xanh nhạt theo ngón tay cô ta rơi xuống vết thương, mỗi lần chải chuốt đều có thể bức ra một ít m.á.u độc màu đen.

Tiêu Hòa nhìn thấy cảnh này, trái tim treo lơ cả ngày mới cuối cùng cũng hạ xuống.

"Viên Mộng, tôi còn có chút việc, làm xong sẽ quay lại tìm cô."

"Việc gì?"

"Lấy chút đồ."

Tiêu Hòa nói xong, nhanh chóng quay người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, nghĩ lại rồi quay trở lại, thấy Viên Mộng đang chảy nước miếng nhìn Giang Diệp.

Bình Luận (0)
Comment